Anh vừa mới chỉ nghĩ trong lòng, làm sao lại nói ra rồi, còn có nước mắt thế mà cứ như vậy liền rơi xuống, người ta hay nói người mang thai cảm súc thay đổi rất nhiều, không lớn thì cũng tự mình khống chế. Này cũng quá...... Hiện tại anh càng ngày càng không giống chính mình nữa, động một chút cũng muốn em ấy ôm, một bước cũng không muốn tự mình đi, thấy em tới liền muốn vùi người vào trong lòng ngực em ấy ngủ, thậm chí ngay cả ăn cơm cũng muốn em ấy đút. Lúc trước anh cảm thấy Thẩm Tuyển Ý dỗ anh như dỗ con nít thật là buồn cười, hiện tại thì anh lại cố tình thích như vậy, nghe thấy giọng em ấy mềm giọng dỗ mình thì mới an tâm. Đứa nhỏ trong bụng này, làm anh như trở thành một người khác. Tưởng tượng như vậy, chóp mũi của Phó Thanh Sơ càng chua xót, nước mắt rơi càng dữ dội, càng lau càng không hết được, thậm chí còn có tiếng khụt khịt be bé, Thẩm Tuyển Ý tức khắc luống cuống tay chân, trước nay cậu chưa thấy Phó Thanh Sơ khóc thành như vậy bao giờ. "Bà xã à em sai rồi, đừng khóc mà." Thẩm Tuyển Ý luống cuống tay chân ôm anh vào trong lòng ngực, một chút một vỗ lưng cho anh thuận khí, lại sợ đè lên bụng anh không dám ôm chặt, lo trước lo sau trên đầu cũng ra mồ hôi. "Lần sau em không như vậy nữa, cái gì cũng đều nghe anh, anh nói cái gì chính là cái đó, được không anh?" Thẩm Tuyển Ý dùng tay lau nước mắt cho anh, làm cho cả bàn tay đều là nước mắt nóng bỏng, lòng lại càng đau. "Bằng không thì anh đánh em đi, anh xem xem cái nào có thể làm anh nguôi giận, đánh em một cái đi bảo đảm em sẽ không rên một tiếng." "Hoặc là phạt em ba ngày không được ôm anh, được không, sinh xong rồi lần sau tụi mình không sinh nữa, nghe lời em trước nhịn mấy tháng nữa, qua mấy tháng thì tốt rồi." Thẩm Tuyển Ý lộn xộn nói loạn một hồi, nghĩ đến cái gì thì nói cái đó, chỉ cần có thể dỗ anh là được. Phó Thanh Sơ bỗng nhiên cười, buồn bực dựa vào cánh tay của Thẩm Tuyển Ý, "Phạt em không phải là anh tự phạt mình sao, đổi cái khác." Thẩm Tuyển Ý thấy cảm xúc của anh đã khôi phục, cũng nhẹ nhàng thở ra, đưa tay nhẹ nhàng thả trở về, động tác cực kỳ dịu dàng, là trấn an. "Ý này của anh, em có hơi không hiểu lắm, nói rõ ràng một chút đi." Phó Thanh Sơ rũ mắt nhìn ngón tay của Thẩm Tuyển Ý, nói nhỏ: "Thực xin lỗi." "Làm sao lại bỗng nhiên xin lỗi?" Thẩm Tuyển Ý bị anh làm cho không hiểu ra sao, sau một lúc lâu mới phản ứng lại hẳn là anh ấy đã bình tĩnh lại rồi, biết bản thân vừa rồi ngang ngược vô lý. "Đừng hỏi." Phó Thanh Sơ lạnh lùng đã quen, làm sao cho mình có một mặt mềm mụp như vậy được, nhất thời có hơi khó tiếp thu, lỗ tai nóng ran trốn tầm mắt của cậu, "Không được hỏi." Thẩm Tuyển Ý thấy anh vừa khóc lại cười, cũng bị chọc cười, nhéo cằm anh nói: "Anh đang giày vò em sao, một hồi như vậy lại một hồi như vậy, nửa câu đầu còn khóc nói em không nghe anh, nửa câu sau lại ra lệnh cho em không được hỏi, anh đặt tên cho con gái thật không có sai mà." "Chính em khơi lên mà." "Ừ ừ ừ, là em tự khơi, đời này em đều nằm trong tay anh, được chưa." Thẩm Tuyển Ý hừ lạnh một tiếng, lời nói bá đạo nhưng lại lộ ra sự dịu dàng, "Em ấy mà, cam tâm để anh đánh, bị anh ra lệnh, vì anh mà tận trung, không màng sống chết." Phó Thanh Sơ vừa mới khôi phục lại bình thường thì tuyến lệ lại hơi lên men, đưa tay che lại đôi mắt Thẩm Tuyển Ý, trong lúc cậu đang ngây người, khó khăn đỡ bụng hơi đứng dậy, ngửa đầu mổ nhẹ lên. Thẩm Tuyển Ý chớp chớp mắt, lông mi đụng vào lòng bàn tay anh, ngay sau đó ngửi được một mùi hương tuyết tùng lành lạnh. Hiện tại cảm xúc của anh rất bình thản, tin tức tố cũng không gay gắt như vậy, trở nên nhẹ nhàng thoải mái, lộ ra một chút lạnh lẽo, làm người nghĩ đến khí lạnh bao phủ trên núi xa. "Ngủ đi, hôm nay không xoa nữa, ngày mai lại nói." Thẩm Tuyển Ý kéo anh về trong ổ chăn, đắp chăn đàng hoàng rồi nói, "Ngày mai phải đi kiểm tra thai sản, đi ngủ sớm một chút." "Ừm." Cảm súc của Phó Thanh Sơ dao động đã sớm mệt mỏi, vui vào trong lòng ngực cậu rất nhanh đã ngủ rồi, hơi thở nhè nhẹ, bàn tay theo thói quen nâng bụng, một cái tay khác dựa vào Thẩm Tuyển Ý. Từ khi Phó Thanh Sơ mang thai, Thẩm Tuyển Ý cũng chưa ngủ ngon bao giờ, nhóc con trong bụng cũng quá ầm ĩ rồi, ban ngày đêm tối không ngừng giày vò anh ấy, lúc đầu mang thai thân thể sẽ có rất nhiều phản ứng. Ngoại trừ nôn nghén, trong bụng đột nhiên có thêm một đứa nhóc, còn đè vào bàng quang của anh, thường xuyên phải đi vệ sinh. Chân cẳng sưng vù, cả ngày mơ mơ màng màng mệt rã rời, Thẩm Tuyển Ý sợ anh đi không được, liền ôm anh đi, xong rồi lại ôm trở về. Một tên nhóc con, giày vò hai người bọn họ luống cuống tay chân. Chúc Xuyên cứ luôn trêu ghẹo họ đây không phải là kết tinh của tình yêu, đây là đời trước thiếu nợ, đời này tới đòi nợ, tương lai sinh ra nhất định là quỷ nhỏ*. (Câu gốc là tiểu hỗn thế ma vương) Mới vừa mang thai không lâu, hóc môn trong lúc mang thai đột nhiên phân bố, làm thân thể anh không quen, lại làm cho tin tức tố rối loạn, mỗi ngày ở trong phòng đều tản ra một làn hương gỗ tùng ngọt thanh. Phó Thanh Sơ khó chịu, Thẩm Tuyển Ý càng khó chịu, cậu sắp bị ép đến điên rồi, nhưng khi đó anh ấy quá yếu, đứa nhỏ cũng không ổn định, chỉ có thể liều mạng chịu đựng. Cũng may cậu chưa sử dụng nhiều thuốc ức chế, đối với cậu còn hữu hiệu, mỗi ngày buổi sáng rời giường chích một mũi, trước khi ngủ lại chích một lần, mới có thể khó khăn chặn lại tin tức tố của anh ấy xâm nhập vào. Khi đó Thẩm Tuyển Y mới nhớ tới bác sĩ Tôn từng nói "Khi mang thai hóc môn sẽ kíƈɦ ṭɦíƈɦ tin tức tố, tự chủ của cậu đủ dùng chứ?" hóa ra những lời này cũng không phải chọc ghẹo. Bác sĩ Tôn nói thiệt tình thực mà lòng tỏ vẻ hoài nghi. Lúc này Thẩm Tuyển Ý mới phát hiện, khi mang thai hóc môn sẽ kíƈɦ ṭɦíƈɦ tin tức tố của Phó Thanh Sơ có thể đơn giản mà ép cậu đi chết. - Phó Thanh Sơ cũng không phải là nhà sư khổ hạnh quy tắc gì, anh cũng từng ngông cuồng lộ liễu, cũng từng suồng sã bừa bãi, sau khi yêu nhau cũng chưa bao giờ giấu diếm ngụy trang. Thẩm Tuyển Ý cũng coi như hiểu biết nguyên bản của Phó Thanh Sơ là dạng gì, cậu có chuẩn bị tâm lý, hơn nữa đối với lời nói kia của bác sĩ Tôn cũng khịt mũi coi thường, tin tưởng vững chắc vào tự chủ của mình. Kết quả, cậu cảm thấy mình là một thằng nhóc chưa hiểu sự đời. Không nghe lời cụ già, có hại ở trước mắt, đây là định luật muôn đời bất biến. Đoạn thời gian kia của Phó Thanh Sơ trở nên cực kỳ mẫn cảm, vốn dĩ những bộ quần áo mềm mại hay mặc làm sao cũng không chịu mặc nữa, ngại quá thô ráp. Thẩm Tuyển Ý biết sẽ có đoạn thời gian anh vì tin tức tố hỗn loạn mà trở nên gắt gỏng, cảm xúc lên xuống rất lớn, nên vẫn luôn kiên nhẫn dỗ anh mặc vào. Kết quả lúc mặc đồ cho anh mới phát hiện ra, không phải là do cảm xúc của anh lên xuống, mà là do chất vải của những bộ đồ đó, đúng là thô ráp thật. Cậu nào trải qua cái này bao giờ, vội vàng gọi điện thoại cho Thẩm Dao, hỏi khi cô mang thai thì mặc cái gì, kết quả cô nói lúc mình mang thai căn bản không có phản ứng gì. Không nôn nghén, cũng không cảm thấy quần áo làm trày da, cơm cũng ăn bình thường, còn có thể tự đi máy bay tới đây gặp cậu, nếu không phải bụng quá lớn, cô còn cảm thấy căn bản mình không mang thai. Thẩm Tuyển Ý thấy cô không có cách, lại muốn gọi điện cho Kiều Nhạn hỏi một chút, nhưng lại nhớ Kiều Nhạn chưa từng mang thai a, vì thế vẫn là gọi điện cho vị bác sĩ Tôn mỗi lần mở miệng là châm chọc kia. Sáng tinh mơ, bác sĩ Tôn mới vừa tan tầm đầu vừa dính gối chưa được ba phút đã bị dựng dậy mắng cho một trận, chỉ dẫn cho người bên kia một hồi, lúc này mới cúp điện thoại. Này chỉ là không hầu hạ tốt thôi, vẫn có thể nhịn, Thẩm Tuyển Ý không nghĩ tới phía sau mới là muốn chết mà không thể. Hóc môn khi mang thai phân bố càng ngày càng nhiều, tin tức tố bị rối loạn cũng càng ngày càng nghiêm trọng. Bác sĩ Tôn nói Phó Thanh Sơ sẽ có "nhu cầu" càng nhiều, lúc cậu đút cơm liền thò qua ôm ôm cậu. Khi hầu hạ rửa mặt cũng lòng mang ý xấu, tựa hồ đảo ngược với cậu. Mới đầu Thẩm Tuyển Ý còn cảm thấy thú vị, ghẹo anh: "Ai da ngoan ngoãn đi nào, làm sao cứ như vậy thế, chúng ta làm xong đã lại đến giải quyết vấn đề này, đừng nhúc nhích đừng nhúc nhích, ngã bây giờ." "Em ôm....." Ánh mắt của Phó Thanh Sơ nhìn cậu như có sương mù, như là không có tiêu cự. Thẩm Tuyển Ý tắm rửa xong, thấy anh đang nằm nghiêng, không biết ở nhịn cái gì, hình như rất không thoải mái. "Làm sao vậy, có phải có nơi nào không thoải mái hay không anh?" Thẩm Tuyển Ý vẫn luôn lo lắng anh khôi phục không tốt, cho nên cực kỳ cẩn thận, sợ anh có nơi nào không thoải mái. Phó Thanh Sơ bị Thẩm Tuyển Ý ôm vào trong lòng ngực, thấp giọng nói: "Sau......" Thẩm Tuyển Ý nhíu mày, sau cái gì? Thẩm Tuyển Ý nghe không rõ, cúi đầu để sát vào nghe, ở trong lòng lặp lại một lần, lập tức hiểu ra, bừng tỉnh sờ thử quả nhiên nóng hổi. Không biết từ khi nào đã đầy nước, có xu thế tràn ra. "Rất không thoải mái sao?" "Ừm." Thẩm Tuyển Ý rút hai tờ giấy lau vệt nước trên tay đi, lại rút thêm mấy tờ nữa, cẩn thận mà lau cho anh. Một bên thấp giọng trấn an anh: "Loại tình huống này là bình thường, khi mang thai hóc môn phân bố sẽ kíƈɦ ṭɦíƈɦ tin tức tố, bác sĩ Tôn nói không đáng ngại, đừng sợ." Phó Thanh Sơ ngẩng đầu lên, đôi mắt nhìn chằm chằm Thẩm Tuyển Ý, lộ ra một vùng sương mù mênh mông, trực tiếp chọc mềm tâm của Thẩm Tuyển Ý. "Anh...... anh......" Phó Thanh Sơ nói không nên lời, chỉ có thể tận lực ám chỉ Thẩm Tuyển Ý, ngón tay nắm chặt cổ áo cậu, môi run run nhẹ. "Không được." Thẩm Tuyển Ý cố quyết tâm, trực tiếp cự tuyệt anh. Phó Thanh Sơ nắm chặt ngón tay, mềm giọng thương lượng, "Anh không có yếu ớt như vậy, hoặc là...... Hoặc là em chú ý...... Được không A Ý, anh biết em có chừng mực mà." "Nên ngủ rồi." Thẩm Tuyển Ý túm tay anh lại bao trong lòng bàn tay, cố gắng làm giọng của mình không quá lạnh. Lúc này cậu không thể phóng tin tức tố trấn an anh được, nhưng nói chuyện thì lại không có tác dụng gì lớn. "A Ý......" "Em biết anh không có yếu ớt như vậy, nhưng mà là nhóc con kia yếu ớt, nhỡ đâu xảy ra chuyện gì chịu khổ chính là anh, đừng làm cho em đau lòng, nghe lời." Vốn dĩ Phó Thanh Sơ không tỉnh táo lắm ánh mắt trở nên càng thêm mơ hồ. Trong phòng ngủ mùi tin tức tố càng ngày càng nồng, mùi gỗ tùng ngọt thanh càng ngày càng nhiều, không thể khống chế mà lọt vào mũi. Thẩm Tuyển Ý cảm giác mình giống như thủy triều ở bãi biển, từng chút một rút xuống, lại ầm ầm dâng lên ngập đầu, tác dụng của thuốc ức chế và tin tức tố xé rách nhau, so đấu sức lực. Lý trí và cảm súc vô hình đánh nhau, không cái nào cam lòng rút xuống, liều mạng muốn chiếm cứ thượng phong. Thẩm Tuyển Ý cắn răng, hàm răng cắn phần da bên trong khoang miệng, lập tức nếm thấy mùi máu. Thẩm Tuyển Ý hoảng hốt, sợ là tin tức tố của mình bị kéo lên. Rốt cuộc lúc này Phó Thanh Sơ không phải mang theo tin tức tố bình thường, còn có đứa nhỏ của bọn họ quấy hóc môn lên. Thẩm Tuyển Ý nuốt nước miếng, nỗ lực giữ vững tinh thần, điên cuồng kiềm chế, trong kẻ hở trong không khí có mùi tin tức tố của cậu hay không, kết quả sửng sốt. Phó Thanh Sơ truy đuổi mùi máu gần như không thể phát hiện ra kia, tỏ ra không đạt mục đích không bỏ qua lại ngang ngược và không nói đạo lý. Thẩm Tuyển Ý nắm lấy cổ tay của anh, cố sức làm mình bình tĩnh lại, sau đó trầm giọng kêu tên anh: "Phó Thanh Sơ." Phó Thanh Sơ không để ý đến Thẩm Tuyển Ý, vô ý thức giơ tay đẩy bàn tay đang nắm chặt của cậu ra, tiếp tục đi tìm mùi hương quen thuộc kia, mùi tin tức tố làm anh cảm thấy an tâm. "Phó Thanh Sơ!" Thẩm Tuyển Ý không thể từ chối anh, chính là túm anh lên, động tác có hơi mạnh, lại không làm anh bị thương, nhìn chằm chằm đôi mắt anh nói: "Nhìn em, nhìn vào mắt em đi, nào." Phó Thanh Sơ ngước mắt, vành mắt đỏ bừng, cố sức nhìn về phía cậu. "Nghe lời, không được."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]