Chương trước
Chương sau
"Chưa nhìn đủ sao."
Một giọng nói mát lạnh trầm ổn truyền đến, Phó Thanh Sơ từ trong hồi ức bị kéo trở về, nghiêng đầu nhìn phía cửa ra vào, thiếu niên vốn dĩ còn có chút bướng bỉnh đã rút đi không ít cà lơ phất phơ, lại thêm chút trầm ổn đáng tin.
Thẩm Tuyển Ý dựa vào trên cửa, cong môi cười nói: "Cái nhẫn bị hỏng lại không đáng bao nhiêu tiền, đáng giá để anh nhìn hai năm cũng không chán, chờ em có tiền rồi lại mua cho anh cái lớn hơn."
Phó Thanh Sơ cười khẽ, cũng chưa trả lời được hay không.
Ngày đó bọn họ từ tòa án đi ra, anh hỏi Thẩm Tuyển Ý có muốn có con không, lúc ấy chỉ là muốn dời sự chú ý của cậu đi, đừng khó chịu như vậy, kết quả chó săn nhỏ này nói gió chính là mưa, kéo anh đi mua nhẫn ngay lập tức.
Phó Thanh Sơ biết cậu là một học sinh, lại bướng bỉnh, trên người không có bao nhiêu tiền, nên chọn một chiếc nhẫn bạch kim trơn nhẵn, ngay cả mảnh kim cương nhỏ cũng không có.
Thẩm Tuyển Ý cảm thấy không tốt, "Cái này quá đơn giản rồi, đeo ra ngoài người khác còn tưởng rằng em không yêu anh đâu, chọn cái đáng giá hơn đi."
Nhân viên bán hàng mỉm cười nói: "Mời hai anh nhìn thử chiếc nhẫn này đi, nhẫn không tính là lớn, nhưng thiết kế rất tinh xảo, làm nhẫn cưới cực kỳ thích hợp."
Thẩm Tuyển Ý nhìn lướt qua, cảm thấy không tồi, chỉ là giá cả hơi mắc một chút, gần sát mức giới hạn chi trả của cậu, nhưng cậu là ai kia chứ, đập nồi bán sắt mắt cũng mua không chớp mắt.
"Đưa tay cho em." Thẩm Tuyển Ý vươn tay, chờ anh đưa tay lại.
Phó Thanh Sơ đưa tay cho cậu, ngón tay thon dài trắng nõn khớp xương rõ ràng, móng tay cắt tỉa sạch sẽ mượt mà, giống như con người của anh, nơi nào cũng có một hơi thở cực kỳ thanh lịch tao nhã.
Cô nhân viên bán hàng nhìn bàn tay của anh mà mê mẩn, ở trong lòng âm thầm nghĩ: Bàn tay xinh đẹp như vậy, không nắm ra trải giường thì quá đáng tiếc...... Không đúng, người đẹp này hình như là Omega, vậy cũng có thể tận dụng được!
Cô nhân viên bán hàng vẫn treo nụ cười chuyên nghiệp, lại nhịn không được ở trong lòng não bổ dáng vẻ tình chàng ý thiếp của hai người kia, không biết khi người đẹp trở nên thẹn thùng lên là dáng vẻ gì, hai người bọn họ hình như là niên hạ.
Alpha trẻ tuổi này khi nói chuyện rất kiêu căng lại bá đạo, lại lộ ra một loại cưng chiều không chút nào che giấu, người đẹp kia thì nhìn lạnh lùng xa cách, kỳ thật rất ngoan ngoãn nghe lời cậu ấy, cũng rất nuông chiều người kia, không biết ở trên giường là bộ dáng gì, ai nghe lời ai.
Thẩm Tuyển Ý nắm lấy tay Phó Thanh Sơ nhìn trái nhìn phải, ngẩng đầu hỏi anh: "Cái này đẹp không anh."
Chiếc nhẫn này thiết kế thật sự xuất sắc, giản đơn lại không đơn giản, các chi tiết đều rất tinh xảo, Phó Thanh Sơ cũng cảm thấy thiết kế rất đẹp, vì thế gật gật đầu, "Đẹp."
"Chúng tôi mua cái này." Thẩm Tuyển Ý đưa tay đè tay anh lên tim mình, thấp giọng nói: "Hiện tại em chỉ có thể mua nổi cái này cho anh, về sau đổi cho anh cái lớn hơn, được không anh."
Phó Thanh Sơ cầm lấy một khác nhẫn khác, mặt mày hơi cong hàm chứa ý cười, bên đeo nhẫn cho cậu bên thấp giọng nói: "Em đeo nhẫn cho anh, mặc dù là bạc, sắt, anh đều cảm thấy rất có giá trị."
Lồng ngực Thẩm Tuyển Ý hơi nóng, nhịn không được mà cúi đầu xuống nhẹ mổ anh một cái, lại ở lúc đôi môi tiếp xúc thì trong nháy mắt đã hối hận, đang ở bên ngoài, chắc chắn anh ấy sẽ nổi giận, sẽ không phải hối hận mà không cần nhẫn chứ.
"Đúng không......" Thẩm Tuyển Ý ngẩn ra.
Thẩm Tuyển Ý đứng, còn Phó Thanh Sơ là ngồi, dùng bàn tay đeo nhẫn ôm lấy gáy cậu kéo về phía mình, ngửa đầu đem nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước kéo dài thành một nụ hôn sâu.
Cô nhân viên chịu đựng không thét chói tai, nghiêm trang đứng ở sau quầy, làm bộ chính mình rất trấn định.
Một lát sau.
Phó Thanh Sơ tới gần bên tai cậu thấp giọng nói: "Anh là của em, chạm vào đồ của mình sở hữu thì không cần kiềm chế."
Cô nhân viên nhích tới gần, nhưng bởi vì giọng nói của anh nhỏ, chỉ có thể mơ hồ nghe thấy một chút âm thanh, nghe không rõ nội dung.
Đôi mắt của Thẩm Tuyển Ý trừng lớn, có hơi không dám tin, nhưng ngay sau đó mặt mày cong lên.
Cô nhân viên suy đoán, người đẹp kia hẳn là vừa mới chọc ghẹo người kia.
Cô đã gặp qua rất nhiều Alpha chọc ghẹo Omega mặt đỏ tai hồng thẹn thùng, nhưng kiểu Omega mạnh mẽ, làm tai Alpha đỏ lên vẫn là lần đầu tiên thấy.
Cô nhịn không được đem từ hai người từ trên giường ai chế ai chiếm giữ kéo đến quá trình mang thai.
Người đẹp lạnh lùng này khi có thai sẽ có dáng vẻ như thế nào nha.
Dáng vẻ lạnh lùng xa lánh, khi mang thai, lại thể hiện ra một bộ dạng khác.
Cô nhân viên cảm thấy chính mình không được, nếu như nghĩ nữa thì có khả năng cô phải nhịn không được mà hét lên, Alpha nhìn qua không phải người dễ chọc, sẽ không dùng nắm đấm mà đánh người đúng không.
Nhịn xuống!
Nhịn xuống.
Cô chưng ra nụ cười chuyên nghiệp, hỏi: "Xin hỏi hai vị xác định muốn lấy cặp nhẫn này sao, có muốn nhìn xem những kiểu dáng không ạ ở cửa hàng chúng tôi có......"
-
Cuối cùng bọn họ quyết định mua cặp nhẫn này, cô gái bán hàng lơ đãng nói một câu.
"Mẫu thiết kế này có ý nghĩa là ba ngàn con sông anh múc một gáo, đám đông chen chúc anh chỉ cần em."
Đám đông chen chúc, anh chỉ cần em.
Phó Thanh Sơ thích ý nghĩa này, anh đi qua ba mươi năm nhân sinh, gặp qua giang sơn đan xen, nhìn thấy nhân gian tinh hỏa, duy chỉ muốn một Thẩm Tuyển Ý khuyết điểm một đống, rồi lại sôi động trong sáng.
Chiếc nhẫn này anh đã mang lên sẽ không bao giờ gỡ xuống.
Thẩm Tuyển Ý phát hiện mỗi lần cậu đem tay để ở trên nhẫn, thời điểm hai chiếc nhẫn chồng lên nhau phản ứng của anh rất mạnh mẽ, nhưng lại cố kỵ anh vừa mới khôi phục không lâu, không dám quá lỗ mãng.
"Giáo sư Phó, anh còn có nhớ một chuyện hay không." Thẩm Tuyển Ý đi vào phòng thí nghiệm, đóng cửa lại, lại đi tới vây anh lại giữa chiếc ghế và cơ thể mình.
"Chuyện gì?" Phó Thanh Sơ ngửa đầu, nhìn hô hấp của cậu tới gần, trong nháy mắt tim đập hỗn loạn.
Giây tiếp theo liền bị cậu ôm ngồi lên đùi, theo bản năng nhìn cửa sổ phòng thí nghiệm.
"Đừng quậy, lát nữa lỡ đâu có người tới thì sao, Trần Thanh Uyển mới vừa đi, đừng có quậy mà."
"Em quậy phá cũng không phải ngày một ngày hai, anh còn có nhớ hay không, có một lần em và anh đứng ở chỗ kệ dụng cụ, em chặn anh lại ở chỗ đó nói, một ngày nào đó em sẽ làm anh cam tâm tình nguyện cho em vào."
Phó Thanh Sơ quay đầu đi, ho nhẹ một tiếng: "Không cam tâm tình nguyện thì em không vào được."
"Không cam tâm tình nguyện em cũng muốn tiến vào." Thẩm Tuyển Ý thấp giọng cười, cắn vành tai anh.
Phó Thanh Sơ biết cậu lại suy nghĩ đen tối, vùng vẫy nói: "Không phải cái đi vào này."
"Vậy thì là cái đi vào nào?" Thẩm tuyển ý thấp giọng cười, cắn vành tai của anh hàm hồ nói: "Đêm qua anh còn nói em nhanh lên, dùng sức đâm vào, hôm nay đã không chịu nhận."
Sắc mặt của Phó Thanh Sơ đỏ lên, gần đây luôn cảm thấy bên trong khoang sinh sản nóng rát, giống như là có một cục than nóng bỏng ở bên trong nhưng lại không biết nói thế nào, tựa như rất khó chịu lại như rất sảng khoái.
"Giáo sư Phó." Thẩm Tuyển Ý nâng phần gáy của anh lên, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt nhẹ hai cái, phát giác hô hấp của anh hơi loạn, liền thấp giọng nói: "Anh có biết hay không, lần thứ nhất lúc anh vào tiết đầu của lớp em, em đã muốn nhìn anh mặc áo blouse trắng bị em... làm cho tới khóc, nghe anh cầu xin tha thứ, nhưng lại giãy không ra chỉ có thể phát run mà thôi."
Hô hấp của Phó Thanh Sơ cứng lại, hai con ngươi ngậm nước không dám tin nhìn Thẩm Tuyển Ý, hiếm thấy nói lắp, "Em... Em, thật sự..."
Thật sự nửa ngày Phó Thanh Sơ cũng chưa nghĩ ra từ để nói Thẩm Tuyển Ý, Thẩm Tuyển Ý còn nói, "Em không chỉ có muốn nhìn cái này, còn tại lúc anh đang giảng bài, nghĩ dáng vẻ anh mang thai con em như thế nào, eo anh nhỏ như thế nào, có thể chống đỡ cái bụng lớn như vậy, phải dùng tay vịn. Ban đêm lúc anh cầu em thương anh, lại thận trọng che chở nó, muốn làm mạnh một chút, nhưng mạnh quá anh lại chịu không nổi, đành phải làm nhẹ một chút."
"Đừng nói nữa." Phó Thanh Sơ nghe không nổi nữa, đưa tay che miệng của cậu lại.
Lần đầu anh lên lớp kia, là thời điểm bốn năm trước hai người đang đối chọi gay gắt nhất, hận không muốn nhìn thấy đối phương rồi muốn đi diệt khẩu.
"Còn có lúc anh nấu cơm cho em, anh biết em đang nghĩ tới gì không?" Thẩm Tuyển Ý để ý mặt anh đỏ lên, vành tai đỏ như muốn nhỏ ra máu, nhịn không được đưa tay gảy môi anh.
"Đừng... A!" Thừa dịp anh mở miệng, Thẩm Tuyển Ý lập tức đem ngón tay đẩy vào, gẩy gẩy đầu lưỡi của anh, cười nhẹ nói nốt nửa câu còn lại: "Anh chỉ mặc một cái tạp dề, lúc em trở về, trông thấy tấm lưng trắng nõn của anh đầy hình xăm, vừa cấm dục lại phóng đãng."
Phó Phanh Sơ thật sự là nghe không nổi nữa, đưa tay nắm cổ Thẩm Tuyển Ý, hơi ngửa đầu liền nghênh đón lấy, chặn lại cái miệng đang nói tào lao kia, biến thành một nụ hôn dài.
.
"Thanh Sơ, tỉnh dậy đi anh." Thẩm Tuyển Ý dừng xe xong, đưa tay vỗ vỗ mặt của Phó Thanh Sơ, thật lâu sau mới đánh thức anh dậy được, mở to mắt cho tỉnh táo.
Trong khoảng thời gian này tinh thần của Phó Thanh Sơ luôn không được tốt, ăn không nhiều, có đôi khi đang lúc ăn cơm cũng mệt rã rời, toàn thân trên dưới đều không còn sức lực, nhiệt độ cơ thể cũng cao hơn một chút so với người bình thường.
Thẩm Tuyển Ý cảm thấy bất an, cho là anh còn có di chứng, liền đưa anh đến bệnh viện kiểm tra một chút.
Phó Thanh Sơ bất đắc dĩ nói: "Ban đêm em kiềm chế một chút, anh sẽ không mệt mỏi như vậy, nào có di chứng gì."
"Anh không muốn tới bệnh viện em biết, kiểm tra một chút cho em an tâm." Thẩm Tuyển Ý giúp anh mở dây an toàn, thấp giọng dỗ anh: "Nghe lời."
Phó Thanh Sơ trước kia chưa hề bị dỗ như dỗ con nít như thế bao giờ, nhưng kể từ khi yêu đương với Thẩm Tuyển Ý, anh luôn cảm giác mình là món đồ thủy tinh dễ vỡ, cẩn thận cầm lấy.
Lần đó bị bắt, để lại cho em ấy quá nhiều bóng ma.
Bọn họ tương đối quen với bác sĩ Tôn, vẫn là hẹn trước bác sĩ Tôn, ông lão vừa nhìn thấy bọn họ liền cười, "Ui, đã lâu không gặp."
Khách sáo vài câu, Thẩm Tuyển Ý liền nói tình huống gần đây của Phó Thanh Sơ một lần, bác sĩ Tôn trong lòng có hơi nghi ngờ, nghiêng đầu nhìn Phó Thanh Sơ một chút, nói: "Đi siêu âm với tôi."
Phó Thanh Sơ giật mình, "Siêu âm sao?"
Bác sĩ Tôn bình chân như vại đi ở phía trước, không giải thích với anh, chỉ là để anh nằm ngang trên giường rồi cởi nút quần ra, lại đổ một chút dịch trong suốt hơi lạnh lên trên bụng, để dụng cụ đặt lên.
"Gần đây có phải cảm thấy rất thích ngủ hay không? Còn có hơi chóng mặt ăn không vô? Trước kia thích ăn món đó nhưng hiện tại thì không, còn có hơi buồn nôn."
Phó Thanh Sơ đang nằm kiểm tra trên giường không phủ định, nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng, hỏi ông: "Tôi có phải... Mang thai hay không?"
Bác sĩ Tôn khen Phó Thanh Sơ nhạy cảm, cười khẽ đem màn hình quay lại, "Cậu nhìn nơi này, đương nhiên cậu bây giờ còn chưa nhìn rõ, nơi này có cái mầm thai, từ từ sẽ biến thành một cái tâm thai."
Thẩm Tuyển Ý chờ ở bên ngoài mà thấy nôn nóng, mặc dù sắp thành sinh viên thực tập, nhưng bởi vì lo lắng nhiều nên bị loạn, đem chuyện mang thai liền quên, trong đầu toàn là mong thân thể anh ấy sẽ không có vấn đề gì.
Cậu ở bên ngoài thúc giục: "Đã xong chưa? Có sao không vậy bác sĩ Tôn, tôi có thể đi vào được không?"
Bác sĩ Tôn cười cười với Phó Thanh Sơ, "Để cậu ta sốt ruột một lát đi."
Phó Thanh Sơ nhịn cười, không đồng ý cũng không phủ định, nhịn không được đưa tay đặt ở khoang sinh sản mà súc động, thấp giọng hỏi: "Đứa bé... phát triển có tốt không?"
Bác sĩ Tôn nói: "Đương nhiên, khoang sinh sản của cậu được Thẩm Tuyển Ý dưỡng rất tốt, chỉ là tình trạng mang thai của mỗi người không giống nhau, tin tức tố của Alpha quá mạnh, đứa bé nếu giống cậu ta, như vậy thì ở trong bụng cậu sẽ không chịu yên đâu."
Phó Thanh Sơ mấp máy môi, "Thí dụ như?"
Bác sĩ Tôn lấy dụng cụ ra, rút mấy tờ giấy đưa cho anh: "Lau sạch đi, ra ngoài rồi nói, đợi thêm một lát nữa thì Alpha nhà cậu sẽ điên mất."
Thấy hai người cùng đi ra, Thẩm Tuyển Ý vội ôm eo Phó Thanh Sơ đỡ anh ngồi xuống, liên thanh thúc giục: "Bác sĩ Tôn, có vấn đề gì hay không, còn..."
"Thẩm Tuyển Ý." Phó Thanh Sơ đưa tay đè lại mu bàn tay của cậu, giống như là nhấn chốt mở, bấm ngừng: "Không có việc gì, đừng lo lắng."
"Không có việc gì làm sao lại kiểm tra lâu như vậy?" Thẩm Tuyển Ý cau mày nhìn bác sĩ Tôn, lại bị một ánh mắt oán hận bắn trở về, "Uổng cho cậu là sinh viên ngành y, ngay cả chút thường thức đều không rõ, tôi nghe nói cậu sẽ thực tập với tôi, cậu cũng đừng tới, trực tiếp đổi nghề đi."
Thẩm Tuyển Ý trầm mặc mấy giây, nói: "Thầy."
Bác sĩ Tôn hài lòng "Ừ" một tiếng, nói: "Cậu ấy mang thai."
"Mẹ nó! ! !" Thẩm Tuyển Ý trừng lớn mắt, một câu mẹ nó long trời lở đất với hai người đang ngồi, Phó Thanh Sơ cười mà không nói gì, bác sĩ Tôn nhíu mày trừng: "Chú ý dưỡng thai!"
Thẩm Tuyển Ý vội vàng xin lỗi không ngừng, ngay sau đó liền sờ bụng nhỏ của Phó Thanh Sơ vẫn bằng phẳng như cũ, kích động nói năng lộn xộn, "Thật không, anh có, không phải, anh mang thai? ! !"
Phó Thanh Sơ gật nhẹ đầu, Thẩm Tuyển Ý kích động hốc mắt vừa chua vừa đau, liên tục nói vài câu "Mẹ nó tôi có con rồi, bà xã của tôi mang thai, tôi sắp làm ba" chọc cho bác sĩ Tôn hận đến mức tiêm cho một mũi an thần để an phận lại.
"Chưa thấy qua việc đời." Bác sĩ Tôn xùy một tiếng, đem ánh mắt rơi vào trên mặt Phó Thanh Sơ, nói: "Chúng ta nói."
"Được." Phó Thanh Sơ nhìn qua rất bình tĩnh, từ lúc biết có thai đến bây giờ đều biểu hiện rất bình thường, nhưng quá bình thường ngược lại không bình thường.
Bác sĩ Tôn tạm thời đem cái này quy kết là vì anh tương đối tỉnh táo.
"Đầu tiên chính là thai nhi còn bất ổn, tuyệt đối không cho phép tiến hành hành vi tìиɦ ɖu͙ƈ." Bác sĩ Tôn ghét bỏ nhìn thoáng qua Thẩm Tuyển Ý đã tỉnh táo lại một chút, nói: "Tập trung nghe đi."
Thẩm Tuyển Ý gật đầu, vừa nghe một câu liền nói: "Chờ một chút!"
"Lại làm sao?" Bác sĩ Tôn trừng mắt liếc cậu một cái, còn chưa kịp nói tiếp, liền thấy cậu lấy di động ra, không biết bấm cái gì, nửa ngày mới nói: "Được rồi tiếp tục đi, em ghi âm lại."
"..." Tôn Y sinh cảm thấy người này có bệnh.
Phó Thanh Sơ nhịn không được cũng cười ra, sờ sờ tay của cậu, nói: "Không cần khẩn trương như vậy, anh nhớ mà."
"Không được, cái này không thể qua loa."
Bác sĩ Tôn tận lực đem tên "Thiểu năng" sắp trở thành học sinh của mình làm cho nhức đầu đẩy qua một bên, bình ổn nói qua một số thứ kiêng kị trong thời kỳ mang thai.
Lúc chuẩn bị ra về, bác sĩ Tôn lại cất giọng bồi thêm một câu, "Còn có chính là thời kỳ đầu của thai nhi bất ổn, tuyệt đối không thể tiến hành sinh hoạt tìиɦ ɖu͙ƈ, nhớ chưa?"
Thẩm Tuyển Ý coi là những lời này là nói với mình, liền gật đầu.
Bác sĩ Tôn nói: "Cậu lại đây một chút."
Thẩm Tuyển Ý buông tay khỏi cái eo lười của Phó Thanh Sơ, đi tới, bác sĩ Tôn hạ giọng nói: "Mang thai sẽ kíƈɦ ṭɦíƈɦ tin tức tố của cậu ấy làm phân bố ra kíƈɦ ṭɦíƈɦ tố, trong lúc mang thai sẽ trở nên rất mẫn cảm, nhu cầu lại mãnh liệt hơn mấy lần so với thường ngày, sự tự chủ của cậu có được không vậy?"
"... Thầy xem nhẹ em như vậy sao?"
Bác sĩ Tôn cười cười, "Đúng."
Thẩm Tuyển Ý một hơi nghẹn trong cổ họng, ngay tại lúc ông cảm thấy mình sắp bị nín chết bác sĩ Tôn còn nói: "Trong khoảng thời gian này cậu ấy lại mềm hơn so với lúc trước, còn dính người, cảm xúc lên xuống cũng sẽ rất lớn, cậu học y, không cần tôi cái gì cũng phải dạy chứ."
Thẩm Tuyển Y quay đầu lại, mắt nhìn thân thể như ngọc của Phó Thanh Sơ một chút, nhẹ "Ừ" một tiếng, "Không cần."
Tác giả có lời muốn nói: Tiếp theo chính là thời gian làm bảo mẫu của Thẩm chó, vì cậu ấy mà lau nước mắt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.