Chúc Xuyên nhanh tay đỡ Phó Thanh Sơ, hồn bị dọa muốn bay ra ngoài. "Cậu ấy không chịu nói cho cậu nghe vì sợ cậu lo lắng, nếu cậu suy nghĩ quá nhiều sẽ không tốt cho thân thể, hiểu không." Chúc Xuyên nuốt nước miếng, cẩn thận mà đánh giá biểu cảm của Phó Thanh Sơ. "Tôi biết, tôi biết." Phó Thanh Sơ lặp lại hai lần, đẩy cánh tay của anh ra chống lên bàn, sắc mặt thay đổi rõ ràng, Chúc Xuyên có hơi kinh hãi nuốt nước miếng. Kỳ thật anh vẫn luôn cảm thấy Phó Thanh Sơ hẳn là sẽ cảm kích, Thẩm Tuyển Ý trả giá vì cậu ấy, mặc dù hai người đã không cần bị việc này mà làm cho cảm động, nhưng hẳn là phải biết rằng. Nếu như không có Thẩm Tuyển Ý, đời này của Phó Thanh Sơ sẽ không biết sẽ có người vì cậu ấy mà vất mạng. Anh suy nghĩ vài ngày, vẫn luôn chịu đựng, kết quả vẫn là lỡ miệng, Chúc Xuyên hận không thể tát cho mình một cái, chờ cậu ấy khỏe lại rồi nói không được hay sao? "Cậu đi trước đi, tôi cần yên tĩnh." Phó Thanh Sơ không ngẩng đầu, nhẹ nhàng nói một câu, "Đừng nói cho em ấy rằng tôi đã biết, lại lỡ miệng, thì chờ chết đi." Bả vai Chúc Xuyên run run, nhỏ giọng hỏi anh: "Cậu tính làm sao bây giờ?" "Nếu em ấy không chịu nói, coi như tôi không biết." Phó Thanh Sơ duỗi tay đè lại thái dương, thở hắt ra một hơi, hình như có chút mỏi mệt mở miệng: "Mấy ngày nay đừng tới bệnh viện." "......" Chúc Xuyên cảm thấy mình không tới cũng tốt, nếu là Thẩm Tuyển Ý đã biết khẳng định sẽ đánh chết mình. Phó Thanh Sơ nhìn bóng dáng của Chúc Xuyên, nhắm mắt, lúc nhìn tơ hồng trên cổ tay đã biến mất, anh vẫn luôn cho rằng đó là thuốc đã có tác dụng, hóa ra là do tin tức tố của Thẩm Tuyển Ý. Liều mạng rút tin tức tố ra. Anh đang làm việc trong lĩnh vực gen di truyền, làm sao lại không biết rút ra một số lượng tin tức tố lớn đối với thân thể em ấy sẽ tạo thành ảnh hưởng gì, trong khoảng thời gian nửa mơ nửa tỉnh anh vẫn nghe thấy tiếng hừ nhẹ Thẩm Tuyển Ý. Anh vẫn luôn mơ mơ màng màng, chỉ tưởng Thẩm Tuyển Ý đang nháo mình, hóa ra là nhịn đau không được nên mới rên rỉ. "Nghĩ gì vậy anh?" Trên vai nặng xuống. Không biết từ khi nào Thẩm Tuyển Ý đã trở về, Phó Thanh Sơ ngẩng đầu trông thấy ý cười ở đáy mắt cậu, đáy lòng tê rần, hốc mắt lập tức ê ẩm. "Không, không nghĩ cái gì." Thẩm Tuyển Ý đặt thuốc xuống, nửa ngồi xổm trước người anh, duỗi tay nắm lấy ngón tay anh cười nói: "Đáp án không đúng, đáp án chuẩn là phải nói nhớ em, tới, cho anh một cơ hội trả lời lần nữa, anh đang nghĩ gì vậy?" Phó Thanh Sơ nói: "Đang nhớ em." Trong lòng Thẩm Tuyển Ý nhũn ra, tức khắc quét sạch sẽ khó chịu vừa rồi bởi vì Thẩm Khai Tễ "Quan tâm" tạo ra, vừa cười vừa nói: "Lấy lòng em vô ích thôi, thuốc nên dùng như thế nào thì phải làm như thế đó, nửa cái cũng không thể lãng phí." Phó Thanh Sơ nghiêng đầu, nhìn lọ thuốc đang để trên bàn, so sánh với lần trước, số lượng còn nhiều hơn một chút, đại biểu dịch tin tức tố bị lấy ra càng nhiều. Thẩm Tuyển Ý rửa tay xong đi ra, ôm người lên giường, thấy kỳ quái lần này vì sao quá trình dùng thuốc lại thuận lợi như vậy, anh cực chủ động nuốt ống vào bên trong, cũng không có kháng cự như ngày thường, hoặc là ngại thời gian mát xa quá dài. Nghe lời như vậy lại không giống anh. "Làm sao hôm nay lại nghe lời như vậy?" Thẩm Tuyển Ý dọn dẹp dụng cụ, đặt anh ở trên giường, thấp giọng cười hỏi. Phó Thanh Sơ nắm lấy tay Thẩm Tuyển Ý, thương lượng với cậu: "Lần này dùng xong thuốc thì ngừng có được không, anh không muốn dùng nữa." Hóa ra là muốn dừng thuốc, là đang lấy lòng mình sao? Thẩm Tuyển Ý buông dụng cụ, nằm lên giường ôm người vào trong ngực, cố ý chơi xấu nói: "Không cho đồ tốt mà đã muốn hối lộ em sao? Giáo sư Phó, anh không thấy là quá coi thường em hay sao." Phó Thanh Sơ chịu đựng khoang sinh sản đang căng ra, từ trong lòng ngực cậu bò dậy, khóa ngồi trên người Thẩm Tuyển Ý, cúi đầu xuống hôn, mang theo hô hấp nặng nề, suýt nữa trêu ghẹo Thẩm Tuyển Ý. Đầu lưỡi ướt át thăm dò trên môi cậu, lại dịch đến vành tai, nhẹ nhàng ngậm lấy liếm láp một trận, như là con thú non, vụng về lại lấy lòng theo bản năng. "A Ý, được không em?" Giọng nói của Phó Thanh Sơ hơi lạnh, mang theo một chút khàn khàn, như người vì nhiễm tình dục mà quyến rũ người khác, Thẩm Tuyển Ý duỗi tay vuốt ve bờ môi anh, nói: "Không đủ." Hô hấp Phó Thanh Sơ khẽ run, tựa hồ đã hạ quyết tâm rất lớn, túm tay Thẩm Tuyển Ý đặt ở trên bụng nhỏ, dịch từ từ tới vị trí khoang sinh sản, cách làn da xoa ấn hai cái, hô hấp lập tức hỗn loạn. "A Ý......" Phó Thanh Sơ nhắm hai mắt, lông mi run rẩy nhẹ nhàng mở miệng: "Cầu xin em...... Anh không muốn dùng thuốc nữa, căng tức khó chịu lắm." Ngón tay Thẩm Tuyển Ý bỗng nhiên co rụt lại, bị dáng vẻ quyến rũ này của anh làm cho hóa đá vài giây, cảm giác trái tim và đầu óc của mình trong nháy mắt phát ra tiếng tảng băng bị vỡ vụn. Giây tiếp theo cậu liền phản ứng lại, dịch của tin tức tố sẽ làm cho anh tiến vào kỳ phát tình giả, vì thế hiểu rõ sờ sờ mặt anh, cười nói: "Để em thử xem có hấp thu không." Phó Thanh Sơ chần chờ nửa giây, thế nhưng chủ động kéo tay cậu kiểm tra, mí mắt khi khép lại cũng có một chút thẹn thùng. Đầu ngón tay Thẩm Tuyển Ý đã đụng tới. "Em có thể làm như vậy được không giáo sư Phó." Phó Thanh Sơ cắn môi, phối hợp để cậu kiểm tra xem nước thuốc có hấp thu được hay không, giọng nói run rẩy đứt quãng: "Anh không cần, được không? A Ý......" Thẩm Tuyển Ý quả nhiên đã đụng tới nơi dịch thuốc đang tràn lan, hẳn là thật sự căng tức khó chịu, bằng không anh sẽ không lấy lòng mình như vậy, anh làm không được. Giáo sư Phó như vậy cậu chưa thấy qua bao giờ, lúc trước bức ép cũng chưa thấy qua bao giờ, vì thế muốn thử xem anh vì không cần thuốc sẽ làm như thế nào, cố ý động tay, vừa hỏi anh: "Không muốn dùng sao?" "Ừm." Phó Thanh Sơ cố nén không nắm tay cậu lại, mặt đã hồng gần như muốn thiêu cháy, sắp chịu đựng không được. "Vậy anh cầu xin ông xã tha cho anh đi, em sẽ suy xét." Thẩm Tuyển Ý đem lời đùa giai nói ra, đã chuẩn bị tốt sẽ bị câu cút đi ném lên trán, kết quả giây tiếp theo cậu trực tiếp choáng váng. Phó Thanh Sơ cúi đầu, một lần nữa ngậm lấy bờ môi của Thẩm Tuyển Ý, lóng ngóng mang theo thở dốc thấp giọng cầu xin cậu: "...... Ông xã, cầu xin em tha cho anh, anh không muốn dùng thuốc nữa, cầu xin em mà." Thẩm Tuyển Ý đần độn tại chỗ, linh hồn như là bị lôi ra ngoài, thân thể khô héo không thể động đậy, đôi mắt cũng không chớp, hô hấp cũng đã quên. Anh ấy!! Anh ấy đây là! "Ông xã...... Được không." Phó Thanh Sơ cúi đầu cọ ở cổ Thẩm Tuyển Ý, mềm mại đến không thể tưởng tượng được, không biết có phải sau khi đã nói câu đầu tiên được rồi hay không, về sau đã rất trôi chảy dụ dỗ cậu. Thẩm Tuyển Ý đã chuẩn bị tốt rằng cả đời này sẽ không được anh gọi là ông xã, cậu cũng không thèm để ý cái này, chỉ là một cái xưng hô thôi, nhưng từ trong miệng anh nói ra, mang theo sự lấy lòng yếu đuối, cậu cảm thấy mình muốn chết rồi. Trái tim Phó Thanh Sơ đập mạnh, anh đời này, lần đầu tiên gọi như vậy, chủ động quyến rũ cậu như vậy. Anh biết, người này ăn mềm không ăn cứng, nếu nói cho em ấy rằng mình biết em ấy rút dịch tin tức tố ra, hoặc là mạnh mẽ từ chối dùng thuốc, khẳng định không thể thực hiện được. "Đồng ý với anh, được không em?" Phó Thanh Sơ ngẩng đầu, mềm giọng hỏi cậu: "Ngày mai chúng ta đi hỏi bác sĩ Tôn một chút, nếu có thể không cần, thì mình ngừng thuốc được không?" Thẩm Tuyển Ý thấy anh khó chịu đến mức này, lòng mềm nhũn, nói: "Được." - Trong khoảng thời gian này, Phó Thanh Sơ không biết Thẩm Tuyển Ý sợ đánh thức anh, phần lớn đều là nằm trên sô pha "Ngủ". Đôi tay nắm chặt góc chăn run nhẹ, đầu đầy mồ hôi lạnh nằm trong phòng bệnh bị ánh đèn chiếu hơi phát sáng, nhưng mà vẫn không giấu được mà trầm thấp rên rỉ. Cậu mỗi ngày đều cố gắng chịu đựng, ngày hôm sau lại làm như không có việc gì chăm sóc anh, thậm chí còn nói Triệu Lộ tới thăm bệnh thì cầm mấy quyển sách tới đây. Phó Thanh Sơ hỏi cậu muốn làm gì. Thẩm Tuyển Ý nửa thật nửa giả nói: "Không phải là em đã đồng ý với anh là phải làm bác sĩ sao, chẳng phải là đang thực hiện lời hứa hay sao, nói ra phỏng chừng anh không tin, tuy rằng em bị rớt tín chỉ, nhưng thành tích thi đại học của em còn có thể nhìn được." Phó Thanh Sơ cười không nói gì, đâu chỉ nhìn được, thành tích thi đại học của Thẩm Tuyển Ý, so với thủ khoa bên Bình Châu còn cao hơn mấy điểm. Thẩm Tuyển Ý cố gắng giả vờ mình rất bình thường, không chỉ có thể chăm sóc cho mình, còn có thể bổ sung lại kiến thức trên lớp. Thẩm Tuyển Ý nói mệnh mình tốt như thế nào mới gặp được giáo sư Phó, còn bị cậu thích, khả năng đời trước đã diệt trừ ngàn vạn quân địch, mới thay đổi được vận may tốt như thế. Lý luận điển hình của Thẩm Tuyển Ý. Phó Thanh Sơ nhìn cậu, ở trong lòng nghĩ, là anh mệnh tốt, phóng túng rồi, cũng đau khổ rồi, còn có thể gặp được một người tốt như vậy, rõ ràng trẻ hơn anh mười tuổi, lại còn nâng anh ở trên đầu quả tim...... Anh nghĩ nghĩ, dùng hai chữ nuông chiều. - "Bác sĩ Tôn." Phó Thanh Sơ ngồi trước bàn làm việc, sợ Thẩm Tuyển Ý tỉnh sẽ không tìm thấy anh, vì thế đi thẳng vào vấn đề hỏi ông: "Hiện tại tôi có thể ngưng thuốc được không?" Bác sĩ Tôn sững sờ, nhìn anh tới tìm mình hẳn là lừa Thẩm Tuyển Ý, rốt cuộc giả ngu, "Cái gì thuốc? Xuất hiện phản ứng bài thuốc sao? Để tôi nhìn xem." "Di chứng của thuốc cấm, nếu hiện tại tôi không dùng thuốc, sẽ có hậu quả như thế nào?" Bác sĩ Tôn biết người bệnh nói chuyện lịch sự nhã nhặn không dễ đối phó, nghĩ nghĩ hỏi trước: "Cậu đau lòng Thẩm Tuyển Ý sao?" Phó Thanh Sơ không nói gì, nhưng ý tứ rất rõ ràng. "Đối với việc đau đớn mà nói, mất đi cậu mới là khó chấp nhận nhất." Bác sĩ Tôn rũ mắt cười một cái, đôi tay giao nhau đặt lên bàn, nhìn anh nói: "Đã hiểu chưa." Đôi tay đang nắm của Phó Thanh Sơ đặt ở trên đầu gối, vẫn như cũ hỏi ông: "Nếu hiện tại tôi ngừng thuốc, sẽ có hậu quả gì." "......" Bác sĩ Tôn thấy anh kiên trì, thở dài nói: "Kỳ thật không có nghiêm trọng quá, hiện tại di chứng của thuốc cấm trên người cậu gần như đã không còn, chẳng qua ngừng thuốc mà nói sẽ làm thời kỳ dưỡng bệnh của cậu sẽ bị kéo dài, cùng với mệt mỏi thì hệ miễn dịch sẽ bị giảm xuống và vài vấn đề linh tinh khác." "Thời kỳ dưỡng bệnh, ý là tình trạng đó sẽ biến mất?" Bác sĩ Tôn gật đầu: "Đúng, chẳng qua trong khoảng thời gian này cậu sẽ cảm thấy khó khăn, cậu xác định ngừng thuốc sao?" Kỳ thật hôm nay hút xong, ông cũng suy xét nên ngừng thuốc hay không, Phó Thanh Sơ khôi phục không tồi, mà Thẩm Tuyển Ý gần như đã chịu đựng không nổi ba ngày sau rút ra, nói không chừng sẽ đem mệnh nằm trên giường bệnh. "Xác định." Phó Thanh Sơ nhìn bác sĩ Tôn, nói: "Vậy thì phiền bác sĩ Tôn, ngày mai lúc tới kiểm tra phòng bệnh, đề cập một chút về chuyện ngừng sử dụng thuốc." "Được." "Cảm ơn ngài." Phó Thanh Sơ hơi khom lưng, một khắc xoay người kia lại bị bác sĩ Tôn gọi lại, quay đầu. "Lúc trước cậu ở trong phòng giải phẫu hỏi chuyện có con, dạo gần đây cậu ấy mát xa cũng là thừa dịp cơ hội hiện tại có thai là tốt nhất, khoang sinh sản đã dưỡng tốt rồi, thích hợp cho việc phát triển bào thai. Chỉ là cậu nói ngưng thuốc, vậy thì tốt nhất là đừng có thai, cơ thể cậu không chịu đựng nổi đâu." Phó Thanh Sơ dừng lại, hỏi ông: "Về sau có ảnh hưởng tới việc có thai sao?" "Sẽ không, muộn mấy tháng thôi." Phó Thanh Sơ gật đầu, "Được, cảm ơn bác sĩ Tôn, ngày mai liền phiền ngài rồi."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]