Chương trước
Chương sau
Buổi chiều, Chúc Xuyên tới trường học tìm Phó Thanh Sơ, nghe chuyện Thẩm Tuyển Ý theo đuổi anh cười nửa ngày, bị Phó Thanh Sơ trừng mới ngưng không dám cười.
Chúc Xuyên người này tiện hề hề, lại cùng Phó Thanh Sơ có mười mấy năm giao tình, càng là người duy nhất biết anh là Omega, cũng biết tình huống của ba anh.
Chúc Xuyên giống Kiều Nhạn, thiệt tình hy vọng cậu ta có thể thoát khỏi bóng ma này, tiếp nhận Alpha trên giường dưới giường sinh hoạt vui vẻ.
Uống thuốc cấm cái gì, tổn thương thân thể.
Anh lần trước tới đại học làm việc, nhìn thấy Thẩm Tuyển Ý đem Phó Thanh Sơ đè ở trên tường, cách khá xa không biết bọn họ đang nói cái gì, nhưng Phó Thanh Sơ không đem cậu ta đánh chết, còn cho phép cậu ta theo đuổi mình, liền chứng minh người này vẫn là có hy vọng.
Phó Thanh Sơ mới từ phòng thí nghiệm đi ra, chuẩn bị tới phòng hiệu trưởng thương lượng chuyện giáo sư mới, nhìn thấy Chúc Xuyên đi tới, "Sao cậu lại tới đây?"
Chúc Xuyên nói: "Tới quan tâm cậu đã chết chưa, tôi mới về tới Bình Châu liền nghe Mạc Cửu nói cậu ở Lạc Hà Tập xảy ra chuyện, tôi liền nghĩ thầm cậu không phải người đi ra cửa mà không chuẩn bị, chứng minh thuốc ức chế có khả năng đối với cậu vô dụng, gần như là cậu phải sử dụng loại thuốc kia."
Phó Thanh Sơ mở cửa phòng thí nghiệm lần nữa để Chúc Xuyên vào, rót cho anh ly nước.
Chúc Xuyên dựa vào ghế, không tiếp tục đề tài này, đột nhiên hỏi: "Tôi mới vừa ở bên ngoài gặp được con sói nhỏ của cậu, ánh mắt nhìn tôi giống như muốn ăn thịt người, chó sói nhỏ ăn dấm sao?"
Phó Thanh Sơ bất đắc dĩ mà nói: "Cậu đừng để ý đến cậu ta, hở chút lại ăn dấm."
Chúc Xuyên ngẫm hai lần lời này, ở trong lòng nhấm nuốt mấy lần, dán qua hỏi Phó Thanh Sơ: "Nói thật đi, cậu rốt cuộc có thích cậu ta hay không? Dựa theo tính tình này của cậu, nếu là người không đàng hoàng quấn lấy, sớm đã đánh chết đi."
"Cậu muốn nói cái gì?"
"Đừng giả vờ, trước kia cậu ra sao tôi không biết à, cậu thích loại người cương liệt đi." Chúc Xuyên quơ quơ cái ly, nhìn nước bên trong sóng sánh, sau một lúc lâu lại nói: "Nói thật, cậu ta rất hợp sở thích của cậu đi, cuồng vọng lại nổi loạn, làm gì đều cố hết sức, kiêu ngạo nhưng không ương ngạnh."
Phó Thanh Sơ không nói tiếp, ngồi ở trên cái ghế khác, rũ mắt nhìn tay mình.
Chúc Xuyên lại nói: "Giáo sư Phó, tôi thấy cậu ta kỳ thật cũng được, lớn lên khá xinh đẹp, tính nết cũng hợp với cậu, dáng người càng là không tồi, cũng chính là bởi vì thân phận là Omega, mới không chấp nhận đi."
Phó Thanh Sơ không muốn phản ứng cậu ta, vẫn là không nói tiếp.
"Kỳ thật không phải người nào đều giống như chú Phó, ông ấy chỉ là trường hợp cá biệt, thế giới này có nhiều Omega bình thường như vậy sao cậu không nhìn, lại cùng ông ấy so sánh làm gì."
"Con sói nhỏ này, tôi thấy cậu ta có thể thỏa mãn cậu, cậu cũng chỉ cùng một mình cậu ta phát......"
Phó Thanh Sơ ngước mắt nói: "Tôi và cậu ta là không thể nào, tôi đã dùng thuốc."
Chúc Xuyên cách cái ly nhìn anh, đem lời nói nuốt trở lại cổ họng.
Nhiều năm như vậy anh cũng không thấy bên người Phó Thanh Sơ xuất hiện người nào, phụ nữ hay đàn ông cũng tốt, Alpha hay Beta cũng được, nhưng người nào cũng bị cậu ta bài xích ở bên ngoài.
Đột nhiên có Thẩm Tuyển Ý hợp tiêu chuẩn lại còn rất xem trọng, kết quả là thuốc cũng đã dùng?
"Khi nào cậu chết nhớ nói cho tôi biết để đi nhặt xác." Chúc Xuyên nổi nóng để ly nước lên bàn, "Mặc cậu tìm đường chết đi!"
"Đợi lát." Phó Thanh Sơ cũng đứng lên.
Chúc Xuyên quay đầu lại: "Làm gì?"
"Cậu đi với tôi ra ngoài, hẹn Mạc Cửu." Phó Thanh Sơ nâng cổ tay nhìn thời gian, nói: "Còn một giờ, chở tôi một đoạn đường."
Mạc Cửu là người lễ phép, biết chiếu cố tâm ý người khác.
Anh sợ Phó Thanh Sơ có ấn tượng xấu với Lạc Hà Tập, định tìm một nhà hàng khác, hoàn cảnh ưu nhã.

Từ khi biết Phó Thanh Sơ là Omega, Mạc Cửu liền mang theo cảm xúc không giống nhau, lớn mật chờ đợi cùng ám chỉ.
Phó Thanh Sơ không tiếp ám chỉ của anh ta, buổi tối hôm nay anh tới, chính là vì tiêu diệt sự chờ đợi của Mạc Cửu.
"Chúc Xuyên lần đó hỏi chuyện thuốc cấm nhưng chưa nói là ai dùng, tôi lúc ấy cũng khuyên cậu ấy, loại đồ này quá nguy hiểm, không nghĩ tới là cậu." Mạc Cửu đánh giá biểu tình của Phó Thanh Sơ, thử hỏi: "Cậu dùng sao?"
"Đúng." Phó Thanh Sơ ngẩng đầu, ngữ khí nghe không ra cảm xúc gì mà nói: "Loại thuốc là thuốc cấm, phiền anh bảo mật giúp Chúc Xuyên, nếu bị người khác biết là cậu ấy mua giúp tôi, sẽ gặp phiền toái."
Mạc Cửu cắn môi, muốn nói lại thôi hỏi anh: "Tôi có thể biết được vì sao cậu bài xích làm Omega? Một năm một lần tới kỳ phát tình cũng không ảnh hưởng rất lớn, đặc biệt có Alpha, sau khi bị đánh dấu, tin tức tố của người đó sẽ trấn an cậu, cũng không khác gì Beta."
Phó Thanh Sơ nói: "Đây là chuyện riêng của tôi."
"Nhưng mà......" Mạc Cửu khẽ nhíu mày, dựa theo ý nghĩ của mình phỏng đoán, nhỏ giọng nói: "Cậu không muốn có con? Nếu không muốn, không bắn vào khoang sinh sản là được, vì cái gì đánh cuộc đem mạng sống của mình biến thành Beta?"
"Bác sĩ Mạc, bệnh viện không vội sao."
Mạc Cửu mờ mịt một giây, biết Phó Thanh Sơ không muốn thảo luận đề tài này, cũng hậu tri hậu giác phát hiện chính mình quá mức.
Đây là lần thứ ba bọn họ gặp mặt, đi tìm tòi nghiên cứu sự riêng tư của người khác, thật sự quá phận.
Phó Thanh Sơ lại là người kín tiếng, nếu như dò hỏi tới tấp, phỏng chừng ở trong lòng cậu ấy lại giảm không ít hảo cảm, nhất thời cũng có chút ảo não.
"Thực xin lỗi."
"Không sao." Phó Thanh Sơ buông chiếc đũa, bưng ly uống nước liền không hề động, giọng nói nhè nhẹ: "Bác sĩ Mạc, tôi không thích hợp với anh, đừng ở trên người tôi lãng phí thời gian, chúc anh sớm ngày tìm được đúng người."
"Bởi vì thân phận Omega, hay bởi vì là tôi?"
"Đều không phải."
Mạc Cửu buộc miệng thốt ra: "Chẳng lẽ là bởi vì Thẩm Tuyển Ý sao?"
"Không quan hệ tới cậu ta." Phó Thanh Sơ đứng lên, nói: "Là tôi có vấn đề, về chuyện tình cảm của anh, tôi thực xin lỗi, bữa cơm hôm nay coi như tôi cảm ơn anh, cũng mượn việc này nói rõ tôi không tính tìm bất kỳ Alpha nào."
Hốc mắc Mạc Cửu đều đỏ, ngón tay nắm chặt khăn trải bàn, "Nếu, nếu......"
"Bác sĩ Mạc, không có nếu." Phó Thanh Sơ nhàn nhạt liếc mắt nhìn, "Nếu anh phóng thích tin tức tố ảnh hưởng tới rôi, cẩn thận tôi đánh anh."
"Được rồi." Mạc Cửu nhắm mắt, lui một bước, hỏi anh: "Chúng ta về sau còn xem như bạn bè phải không?"
Phó Thanh Sơ nói: "Hy vọng."
**
Thẩm Dao thấy vòng bạn bè của Thẩm Tuyển Ý, lo lắng không thôi, tuy rằng được trấn an nói không có việc gì, nhưng vẫn lại đây, làm Thẩm Tuyển Ý hoảng sợ.
"Chị đang mang thai cơ mà, không ở nhà nằm lại tới đây làm gì, đã nói không có việc gì."
Thẩm Dao trừng mắt nhìn cậu một cái, đau lòng, "Chị không tận mắt nhìn thấy làm thế nào biết không có việc gì! Từ khi em biết đánh nhau, từ nhỏ đến lớn không bớt lo được, may mắn ba ba không biết, bằng không ông ấy lại mắng em."
"Được rồi." Thẩm Tuyển Ý thu tay đang đặt ở trên bụng cô, cười lạnh nói: "Chị kêu tên súc sinh là ba là tự do của chị, đừng ở trước mặt em kêu, đừng làm cháu trai em ghê tởm."
"A Ý, em vì cái gì hận ông ấy như vậy?" Thẩm Dao cầm tay Thẩm Tuyển Ý, đặt ở trên cái bụng đang phồng lên của mình, có chút khổ sở mà nói: "Em không thể nói cho chị sao?"

Thẩm Dao là Beta, vừa đơn thuần lại xinh đẹp, khi còn nhỏ đã bị mẹ đưa đến nước ngoài sống với ông bà ngoại, cô chưa thấy qua thảm trạng của mẹ.
Thẩm Tuyển Ý không tính đánh vỡ bình yên của cô, để cuộc sống của cô tốt đẹp không có bóng ma.
Hận, một mình cậu nhớ kỹ là được, lại không phải chuyện tốt gì.
"Chán ghét một người còn cần lý do sao, ông ta cũng rất phiền em, chị coi như em với ông ta trời sinh tương khắc đi." Thẩm Tuyển Ý cười dời đề tài: "Anh rể đâu?"
Nhắc tới chồng, trên mặt Thẩm Dao liền tràn đầy ý cười hạnh phúc, hơi ngượng ngùng mà nói: "Anh ấy đi công tác, chị tự tới, còn không phải không yên tâm sao, cả ngày gây hoạ, thật không biết tương lai người tài giỏi nào có thể thu phục được em."
Thẩm Tuyển Ý cũng cười, "Chị đừng nói, thật là có một người."
Thẩm Dao vừa nghe cũng hứng thú, vội hỏi: "Là bạn cùng lớp sao? Là Omega?"
"Không phải, là giáo sư trong trường, Beta."
Thẩm Dao sửng sốt, "Giáo sư? Là Beta? Em...... em cũng quá......" Quá nửa ngày Thẩm Dao cũng không hình dung ra được gì, chỉ cảm thấy em trai của có khả năng bị điên rồi.
"Em nghiêm túc, hay là đùa giỡn? Đừng làm bậy."
Thằng bé trước nay chưa nói cho mình coi trọng người nào, luôn luôn là đối với cảm tình xin miễn thứ cho kẻ bất tài, khiến cô cho rằng mình có thể có ngày sẽ không thấy em trai lập gia đình.
"Nghiêm túc."
"Kia...... Kia người kia là giáo sư, so với em lớn hơn bao nhiêu tuổi? Hai người có phù hợp không?"
"Lớn hơn mười tuổi, nhưng mà so với người khác vẫn trẻ hơn vài tuổi, chị mà thấy liền cảm thấy tụi em do là trời đất tạo nên một đôi." Thẩm Tuyển Ý nói xong, lại nói thêm, "Nhưng mà em vẫn đang theo đuổi, người vẫn chưa có đáp ứng em đâu, chờ anh ấy đáp ứng rồi em sẽ dẫn chị tới gặp."
"Mang chị tới gặp người đó? Tại sao không phải em dẫn tới gặp chị?" Thẩm Dao nhếch mi, chế nhạo: "Tuỳ em, cái trình độ ngữ văn này, người ta là giáo sư sao có thể coi trọng em? Tỉnh tỉnh đi."
Thẩm Tuyển Ý sờ sờ mũi cười nói: "Sợ anh ấy cực, không nỡ."
"A, vậy em liền bỏ chị." Thẩm Dao hừ lạnh một tiếng, đem tay Thẩm Tuyển Ý từ trên bụng mình đánh bay, "Em vẫn là em ruột của chị sao!"
"Đương nhiên, có anh rể đau lòng chị, cũng không tới phiên em." Thẩm Tuyển Ý thiên đầu cười, "Còn anh ấy để em tự mình đau lòng."
Thẩm Dao cười đủ rồi, dặn dò: "Nếu nghiêm túc với người ta cũng đừng quậy phá nữa, không chỉ có phụ trách bản thân, còn phải phụ trách tương lai của người kia, mặc kệ cuối cùng em có thể đuổi tới tay hay không, nếu theo đuổi được, em mới có thể nuôi nổi người ta."
Thẩm Tuyển Ý gật đầu: "Biết."
"Mấy ngày nữa là tới giỗ của mẹ, ba...... ông ấy nói đi bái tế một chút, em có đi hay không?" Thẩm Dao nửa ngày muốn nói lại thôi, nói: "Ông ấy biết chị tới gặp em, nói với chị hỏi em một chút."
"Chị nói cho ông ta, nếu ông ta còn có một chút lương tâm, cũng đừng làm ghê tởm mẹ, hơi thở của ông ta đều dơ bẩn."
Thẩm Dao cắn cắn môi, đầu ngón tay lạnh cả người thở dài, không hề tiếp tục đề tài này.
"Được rồi, thời gian cũng không còn sớm, chị lần này ở thêm vài ngày, chờ anh rể em lại đây đón...... Làm sao vậy?"
Thẩm Dao nghi hoặc nhìn Thẩm Tuyển Ý một cái, thấy cậu không nói lời nào, ánh mắt thẳng tắp nhìn về phía cửa sổ, hoặc là nói, hai người ở phía đối diện nhà hàng đi ra.
"Quen sao?"
Ánh mắt Thẩm Tuyển Ý dừng ở trên mặt Phó Thanh Sơ, lại dừng trên bàn tay đang nắm lấy tay anh của Mạc Cửu, mày cau lại, buổi tối nói có việc, là cùng ăn cơm với Mạc Cửu?
Lạch cạch, bình dấm chua lại lần nữa đánh nghiêng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.