Thẩm Tuyển Ý đi tới, không phân trần mà kéo tay Phó Thanh Sơ, "Tôi có lời muốn nói với thầy, cho tôi năm phút, nói xong tôi liền cút." Phó Thanh Sơ nhìn vẻ mặt của cậu, lại cảm giác được trên cổ tay thấm ướt, vừa nhìn thấy là vết thương trong lòng bàn tay lại nứt ra bị chảy máu, nhất thời không phản kháng mà bị cậu ta lôi đi, chỉ kịp quay đầu lại hơi hơi gật đầu tạ lỗi với Mạc Cửu. Mạc Cửu nhìn Phó Thanh Sơ, lại nhìn Thẩm Tuyển Ý, yên lặng không tiếng động mà cắn răng. Vừa rồi ở trên lầu, anh suýt nữa mất khống chế. Lúc cậu ta tới gần, tay Phó Thanh Sơ đang chống tường nhìn thấy cậu ta một cái, giọng nói thấp như là đè nén trong lồng ngực, vừa thấp vừa ách, "Bác sĩ Mạc, tôi không chấp nhận ai đánh dấu, xin anh tôn trọng tôi." Đôi mắt Mạc Cửu đỏ bừng, không biết có phải bị tin tức tố ảnh hưởng hay không, tuy rằng Alpha sẽ không tự phát tình, nhưng sẽ bị tin tức tố của Omega ảnh hưởng dẫn tới phát tình bị động. Anh cắn răng nói: "Nhưng mà cậu sẽ chịu đựng không nổi! Cậu như vậy căn bản không thể ra khỏi đây được! Cậu tình nguyện chết cũng không tiếp nhận đánh dấu tạm thời sao?" Mạc Cửu có chút mất lý trí, anh thích Phó Thanh Sơ lâu rồi, nhưng đối với Phó Thanh Sơ mà nói, anh cũng chỉ là người xa lạ gặp được hai lần, câu hỏi này thật sự là hơi quá mức. Phó Thanh Sơ: "Chúc Xuyên đã nói chuyện thuốc cấm với anh, anh nên biết tôi sẽ không chấp nhận bất luận kẻ nào đánh dấu, tôi lựa chọn tin tưởng anh, tin tưởng anh có thể giúp tôi che giấu thân phận, mà không phải làm anh thừa dịp Thẩm Tuyển Ý rời đi mà đánh dấu tôi." "Thẩm Tuyển Ý." Ánh mắt Mạc Cửu lơ đãng liếc cầu thang một cái, hỏi: "Cậu có phải...... Có phải thích Thẩm Tuyển Ý hay không?" Ý thức của Phó Thanh Sơ đã không rõ lắm, chỉ dựa vào bản năng nói chuyện, nói một lúc nghỉ một lúc. Trong lòng Mạc Cửu hiện ra sự ghen ghét, thiêu đốt lý trí của anh. Xem ra, vừa rồi Thẩm Tuyển Ý nhìn Phó Thanh Sơ là ánh mắt ghen tuông, cái loại muốn cướp đoạt dấu trong lòng ngực mình mà chiếm hữu, còn công kích mình, cùng với vì Phó Thanh Sơ cự tuyệt mà bị tổn thương. Anh đều thấy. "Các người là thầy trò, không được cho phép! Một khi bị trường học biết, cậu cùng cậu ta đều sẽ bị khai trừ, cậu có thành tựu lớn như vậy, chẳng lẽ phải vì một Alpha suốt ngày đánh nhau mà chặt đứt tiền đồ sao!" Lời nói không lựa lời, nhưng lại là lời nói thiệt tình của Mạc Cửu, ở trong mắt anh, loại người như Thẩm Tuyển Ý cùng Phó Thanh Sơ quả thực là hai thế giới cực đoan. Phó Thanh Sơ ngưng một hồi, thấp giọng nói: "Bác sĩ Mạc, tôi nghĩ chúng ta hẳn là không có quen thân đến nỗi anh có thể cho rằng có thể tự tiện chỉ trích tôi." "Xin lỗi." Phó Thanh Sơ chống tường đi tới nhà vệ sinh, thấp giọng nói: "Không cần." "Nếu tôi mạnh mẽ đánh dấu cậu thì sao!" Mạc Cửu nhìn bóng dáng gian nan bước đi của anh, cắn răng hỏi: "Cậu sẽ thế nào? Giết tôi sao?" Phó Thanh Sơ rũ mắt, lông mi tạo thành bóng mờ cười tự giễu, "Vậy coi như Chúc Xuyên nhìn lầm rồi người." Mạc Cửu nắm chặt quyền, nghiến răng kêu ken két. Lời nói uyển chuyển lại nói trắng ra, Mạc Cửu bị anh làm nghẹn nói không ra lời, trong không trung vang lên tiếng hít thở giằng co giữa hai người, sau một lúc lâu anh mới suy sụp mà thở dài. "Tôi quen ông chủ của nơi này, anh ấy là Omega, tôi đi hỏi một chút xem anh ấy có thuốc ức chế không, cậu đi với tôi không?"
Mạc Cửu có tâm tư, anh ta cho rằng Phó Thanh Sơ sẽ khuất phục, sẽ cho mình đánh dấu tạm thời, cho nên ngay từ đầu không nói chuyện có quen biết ông chủ nơi này. Tuy rằng đánh dấu tạm thời đại biểu không được bất cứ thứ gì, nhưng thân thể người này sẽ nhớ kỹ một đoạn thời gian bị mình ảnh hưởng, còn có chính là sẽ lây dính mùi vị của mình, nếu Thẩm Tuyển Ý lại quay trở lại, cậu ta nhất định sẽ ngửi thấy. Anh muốn ở trước mặt Thẩm Tuyển Ý, thoáng biểu thị công khai một chút chủ quyền. Tin tức tố của Phó Thanh Sơ không phải hiếm, mùi hương ở nhà hàng hỗn loạn, Thẩm Tuyển Ý lại nổi nóng, bị mùi máu của mình che đi, cho nên mới nhất thời không phát hiện. Nhưng anh xem nhẹ lực kiềm nén của Phó Thanh Sơ. - Thẩm Tuyển Ý đem người kéo đến một góc, nắm chặt tay, đem miệng vết thương che đi. "Cậu mới đánh nhau?" Phó Thanh Sơ nhìn miệng vết thương của cậu ta, nhíu mày hỏi. "Ừ." Thẩm Tuyển Ý nói: "Gặp chuyện bất bình, vốn dĩ muốn đi lên tìm thầy, bị vướng." Phó Thanh Sơ sửng sốt, tìm mình? Anh cho rằng Thẩm Tuyển Ý kiêu ngạo như vậy, bị mình một hơi khẳng định đã sớm đi rồi, trăm triệu không nghĩ tới cậu ta thế nhưng nói đi lên tìm mình, nhất thời không biết nên tức hay nên cười. "Cậu đi lên tìm tôi làm gì, tôi đuổi cậu đi rồi." Phó Thanh Sơ hiện tại khá hơn nhiều, tuy rằng mặt sau còn hơi dính ướt, nhưng có thể chịu đựng, đứng ở một bên hỏi: "Cậu đi lên tìm bực mình hay sao? Hay là đi lên tìm tôi để đánh nhau?" "Đời này tôi sẽ không đánh thầy." Thẩm Tuyển Ý hừ lạnh một tiếng, chưa nói chuyện mình ăn dấm, mạnh miệng nói: "Tôi không đánh người yếu hơn." Nói rồi duỗi tay đến trong túi quần của Phó Thanh Sơ, lúc anh còn không có phản ứng lại hai ngón tay đã rút ra một cái khăn tay caro, không đầu không đuôi mà nói: "Tôi thấy anh ta sờ tay thầy." Thẩm Tuyển Ý nắm cái khăn caro trong tay, nắm lấy cái tay của Phó Thanh Sơ bị Mạc Cửu chạm qua, lăn qua lộn lại, từng ngón tay lau một lần. Phó Thanh Sơ sửng sốt một giây, phát giác động tác này quá mức thân mật, vội rút tay ra lạnh giọng hỏi: "Cậu làm gì vậy!" Thẩm Tuyển Ý không nói chuyện, cầm khăn lau vết máu trên tay mình, lẳng lặng mà đứng bên cạnh anh, một lát sau mới thấp giọng lẩm bẩm: "Chuyện tôi muốn làm còn nhiều lắm, thầy lại không cho tôi làm, tôi có thể làm gì." Phó Thanh Sơ bị cậu ta làm tức giận đến không còn lời gì để nói, "Cậu gọi tôi lại, chính là muốn nói cái này?" Thẩm Tuyển Ý ở trong lòng mắng mình một câu ngu ngốc, một năm này theo thói quen liền muốn châm chọc, nói xong mới hối hận, nâng mi vừa định nói chuyện, bỗng nhiên ngửi được một mùi ngọt thanh không quá bình thường. Cậu đi tới phía trước, ngửi ngửi, "Mùi gì vậy? Trên người của tên bác sĩ đầu chó kia? Không thích, khó ngửi." Phó Thanh Sơ lui về phía sau: "Cách xa tôi một chút." "A." Thẩm Tuyển Ý thật sự dừng chân, lẳng lặng rũ mắt, ánh đèn ở đây không sáng, khuôn mặt nặng nề của cậu ở trong bóng đêm, lại càng hiện rõ sự áp bách. Phó Thanh Sơ vừa mới khôi phục lại bình thường sau khi sử dụng thuốc ức chế, không muốn lại bị cậu ta ảnh hưởng, hiện tại không có Mạc Cửu thứ hai có thể giúp anh che giấu.
Anh hít nhẹ vào một hơi, ra vẻ lạnh nhạt hỏi: "Muốn nói gì nói đi, tôi còn có việc." Thẩm Tuyển Ý trong lòng phát nổ, cậu biết là cậu đã quá ương bướng, không trông cậy vào Phó Thanh Sơ hiện tại liền thích mình, nhưng chỉ cần tưởng tượng đến anh vừa rồi đẩy mình ra, còn có khả năng bị Mạc Cửu hôn, trong lòng liền ức chế không được bốc hỏa, muốn đánh người. "Thầy thật sự thích bác sĩ đầu chó kia sao?" Thẩm Tuyển Ý hỏi. Phó Thanh Sơ bị lời nói khô cằn với hờn dỗi làm ngẩn ra, gió đêm ướt nóng phất ở trên mặt, làm cảm thấy có chút bất an cùng nôn nóng. "Cùng cậu không quan hệ." Phó Thanh Sơ không nhìn qua, hầu kết không tự giác động động, cứng rắn nói: "Học sinh không nên quản chuyện của giáo viên, đây là chuyện riêng của tôi, cùng cậu không quan hệ." Thẩm Tuyển Ý dừng một chút, nói: "Chuyện vừa rồi của Thẩm Phong, tôi......" Mày Phó Thanh Sơ buông lỏng, lại theo bản năng nhăn lại, cảm thấy lời kế tiếp sẽ thực quá phận, theo bản năng muốn tránh, vì thế hơi hơi quay đầu đi lạnh giọng đánh gãy lời nói: "Thấy việc nghĩa hăng hái làm là chuyện tốt, cậu không cần phải giải thích với tôi." "Tôi có." Thẩm Tuyển Ý tiến lên một bước, quy quy củ củ mà đứng trước mặt Phó Thanh Sơ, nghiêm túc mà nhìn mắt anh, nói: "Tôi phải cùng thầy giải thích." "Hôm nào nói đi, tôi hơi mệt." Phó Thanh Sơ bóp trán, hơi có chút mệt mỏi lảng tránh đề tài này, xoay người muốn đi. Thẩm Tuyển Ý một phen cầm cổ tay của anh, trầm giọng nói: "Tôi thích anh." Phó Thanh Sơ quay đầu lại, đôi mắt đang rũ xuống đột nhiên trợn lên, kinh hoảng đẩy cậu ta ra, "Cẩn thận!" Thẩm Tuyển Ý nhìn biểu tình của Phó Thanh Sơ, sửng sốt một giây. Cậu có sự mẫn cảm cao với nguy hiểm, phản ứng cũng cực nhanh, duỗi tay đem anh kéo lại bảo hộ ở phía sau, nhưng mà bả vai bị ăn một côn, cổ họng cũng chưa phát ra tiếng, nhưng đầu lưỡi lót ở trong hàm răng, đổ máu. "Thẩm Tuyển Ý!" Người đàn ông vừa rời đi không nói dối, thật sự đi tìm cứu binh. Kẻ kia mang theo bốn tên trở lại, mỗi người đều cao gần Thẩm Tuyển Ý, lại so với cậu ta cường tráng hơn nhiều, mỗi người trong tay đều xách theo một cây ống thép, mắt lộ ra hung quang. "Dám phá hỏng chuyện tốt của tao, các anh em đánh gần chết cho tao mới thôi!" Ánh mắt kẻ kia hung ác nham hiểm, phun nước bọt nghiến răng nói: "Đánh không chết thì đánh mẹ nó tàn phế, cho nó biết sự lợi hại." Thẩm Tuyển Ý hơi hơi hạ mắt, phun ra vết máu trong miệng, cười nói: "Hửm, yếu quá vậy? Chưa ăn cơm?" "Mày đợi lát nữa liền biết tao khoẻ như thế nào." Kẻ kia banh mặt, bỗng nhiên thấy Phó Thanh Sơ ở phía sau, hắc hắc cười: "Mày đem đại mỹ nhân phía sau cho tao, lại quỳ xuống dập đầu hai cái, tao tạm tha cho mày." Thẩm Tuyển Ý lãnh đạm cười, "Chờ, tao cùng đại mỹ nhân nói hai." Nói, cậu nghiêng người cầm tay Phó Thanh Sơ nói: "Chạy nhanh không?" "Hẳn là còn được?" Phó Thanh Sơ không khẳng định lắm, anh đã lâu không chạy. Thẩm Tuyển Ý gật đầu, cười nói: "Vậy được, đợi lát nữa tôi chặn bọn họ, đại mỹ nhân chạy nhanh, đừng để cho bọn họ chạm vào anh." Phó Thanh Sơ ngốc ra, "Cậu lưu lại?" "Không có việc gì, mấy kẻ này đánh không lại tôi."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]