An Nhiên lại hỏi anh, giọng cô hơi lạc đi một chút, trước mắt như có 1 màn sương đang che dần đi mọi thứ :
-Sao anh đi mà không nói 1 lời ?
Anh im lặng rất lâu, nhưng sau đó anh lại nói :
-Anh là người sống sót trong vụ tai nạn đó, anh nhìn thấy em …
An Nhiên khẽ lay hàng mi, nước mắt cô rơi xuống, William đưa tay lau đi nước mắt cho cô, đáy mắt anh thật sự rất chấn động, anh hỏi cô tiếp :
-Anh muốn biết lúc thấy anh rơi xuống đó, em đã nói gì ?
Hai tay cô vẫn giữ lấy bánh lái rất chặt, cô cố gắng kiềm chế để bản thân không mở cửa xe đi ra để ôm lấy anh mà khóc, cô nói trong nước mắt :
-Em rất sợ khi xe anh lao xuống vực, em thấy anh cử động, em cố gọi anh, xin anh đừng chết …
William lại tiếp tục lau đi nước mắt cho cô, nhưng tay anh càng lau thì nước mắt của cô rơi xuống nhiều hơn, đọng lại cả trong lòng bàn tay của anh, sau đó anh nói :
-Cám ơn em vì đã gọi tôi.
An Nhiên vẫn tiếp tục ngồi khóc trong xe, còn anh vẫn đứng ngoài xe nhìn cô, anh đã nhìn thấy sự thay đổi của cô suốt 2 năm nay, từng chút một, anh nhìn cô lui tới nhà anh, dọn dẹp mọi thứ và thay anh chăm sóc vườn cây sau nhà, anh thấy hết mọi thứ cô làm, thấy được sự chờ đợi anh của cô, nhưng anh chưa thể về bên cô khi cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giao-su-muc-cua-sinh-vien-lac/3054541/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.