Đáp lại anh chỉ toàn tiếng gió xào xạc trong tán lá um tùm, lúc nghe tin cô đi lạc 1 mình, phút chốc tim anh đập trật nhịp rất mạnh và cứ thế loạn cả lên. An Nhiên đứng bất động đã 3 phút, lần này thì xác định là cô đi lạc rồi, tự dưng cô thấy bất an vô cùng, cô chưa từng đến đây, cô không biết đi đường nào cả, cô muốn thấy lão cầm thú của cô, lão có biết cô bị lạc không ? Có khi nào cô lạc luôn không, ngộ nhỡ cô không tìm thấy lối ra thì sao, nghĩ đến đây, cô thấy sợ. William hiện tại mất bình tĩnh vô cùng, anh đã chạy suốt 1 giờ liền mà vẫn không tìm thấy cô, ở đây rộng quá, anh cũng chưa từng tới đây nên việc tìm cô vẫn rất làm khó anh.
Sau đó, anh nghe tiếng chửi thề ở phía bên trái của anh, anh dừng lại, anh rọi đèn sang bên phía phát ra tiếng động, anh bước vào, là cô, đang ngồi ở giữa rừng cây, An Nhiên quay lại nhìn anh, mặt cô bị nhánh cây làm xước 1 chút, William bước tới, anh đưa tay kéo cô đứng dậy rồi ôm lấy cô :
-Đừng đi 1 mình như thế.
An Nhiên cũng khá bất ngờ, nhưng sau đó cô cũng ôm lấy anh, phía sau lưng áo của ướt như là anh vừa ngâm người trong nước :
-Xin lỗi … em xin lỗi …
William ôm cô rất chặt, anh sợ buông ra thì cô lại lạc mất, An Nhiên thấy anh ôm chặt lấy cô, nên nói :
-Em không thở được.
William
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giao-su-muc-cua-sinh-vien-lac/3054514/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.