“Gặp phải nguy hiểm tại sao không gọi điện thoại cho anh đầu tiên? Cần tiền tại sao không nói với anh?”
“Éc… Lúc ấy anh và ba anh ở chung một chỗ, em dĩ nhiên không thể quấy rầy anh.”
Nhưng nghe Từ Du Mạn nói xong, anh có chút bất đắc dĩ. Anh xoa đầu cô và nói:
“Ăn từ từ, không ai giành với em. Còn nữa, dù có chuyện gì cũng không quantrọng bằng em, biết không? Em tìm anh không phải là quấy rầy anh, anhrất vui mừng.” Nói không cảm động, đó là không thể nào. Nếu người đànông nào đối xử với bạn như vậy, bạn không cảm động sao?
Từ Du Mạn rất cảm động : “Ừ, em biết rồi. Thầy Cố, hôm nay anh với ba anh đã nóinhững gì?” Từ Du Mạn trực giác cảm thấy Cố Uyên cùng ba anh nhất địnhkhông vui vẻ gì rồi.
“Không có gì.” Cho dù phía trước có khó khăn gì, anh cũng sẽ giải quyết tốt.
“A.”
Ăn cơm xong, cô rất nhanh lại ngủ thiếp đi. Sau đó, cô cũng không nghe qua tin tức gì của Dương Nguyệt Ý. Chỉ là Từ Du Mạn cũng không lưu tâm lắm, bởi vì cũng không phải người cô để ý.
Từ Du Mạn thỉnh thoảngcũng lên mạng tra xem có cái clip nào đẹp mắt hay không, nếu không côlàm sao quen biết Tiểu Thương chứ? Chỉ là, cô cảm thấy không có gì thúvị, đã rất lâu không lên mạng xem các clip rồi.
Tục ngữ nói thicuối kỳ là trò chơi lớn, thi giữa kỳ là trò chơi nhỏ, thời gian thi haingày rất nhanh đã trôi qua. Ngày thứ hai thi xong, Cố Uyên cũng không ởđây, ở nhà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giao-su-kho-chiu-cho-lon-xon/1218029/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.