Đang tính toán nhắnthêm tin nữa nói mình là Từ Du Mạn thì điện thoại tắt luôn. Từ Du Mạntiện tay ném điện thoại di động lên giường rồi trở ra ban công. Xem rathầy Cố đã nhận được tin nhắn của cô, bây giờ đã bắt đầu leo xuống. Cũng may cô còn nhớ rõ số điện thoại của thầy Cố. Ánh sáng nơi đó đã biếnmất rồi, có lẽ đã không dùng điện thoại di động nữa. Điện thoại di độngcũng không giống như đèn pin cầm tay có thể đeo ở trên dây lưng quần.
“Thiếu chủ, bây giờ đã ba giờ sáng, ngài nhanh đi nghỉ ngơi đi.”
Quản gia nhìn đồng hồ rồi nói. Mặc dù biết thiếu chủ cũng sẽ không nghemình, thiếu chủ muốn làm cái gì, làm sao một quản gia như ông có thể can thiệp đây. Ông nhắc nhở Thiếu chủ, là ông đã làm hết bổn phận của mình. Nhưng ngoài dự liệu của ông, thiếu chủ lại còn nói:
“Đúng rồi! Khuya lắm rồi, nếu không nghỉ ngơi thì sẽ biến thành mắt gấu mèo”
Nói xong Úc cũng không nhìn vẻ mặt kỳ lạ của ông quản gia đã đi theo mìnhhai mươi năm kia, liền rời khỏi phòng quan sát. Quản gia kinh ngạc đếnmức con mắt cũng muốn rớt xuống, ông đi theo bên cạnh thiếu chủ ít nhấtcũng hai mươi năm rồi, có khi nào thấy Thiếu chủ nghe lời như vậy đâu?
Thời điểm Cố Uyên chạy tới biệt thự mà Từ Du Mạn ở tại núi Uẩn, sắc trời đãtối mù mịt.. Vừa tới biệt thự, anh đã nhìn thấy một đám đàn ông toàn bộđược trang bị đầy đủ đã sẵn sàng và đang đứng ở cửa chờ anh. Được rồi,Úc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giao-su-kho-chiu-cho-lon-xon/1218007/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.