“Ăn dấm của lão Vương.”
Từ Du Mạn ngồi dịch sang bên trái. Cố Uyên ngồi bên phải cô. Cố Uyên cũng dịch sang bên trái.
“Lão Vương là ai?”
Từ Du Mạn lại dịch sang trái rồi nói:
“Là ông chủ của siêu thị ở bên cạnh tiểu khu nhà em, dấm em ăn toàn bộ đều mua ở chỗ ông ấy.”
“Ừ, vậy tôi dứt khoát không làm thầy giáo nữa, mà mở siêu thị bên cạnh tiểu khu nhà em, về sau không ăn dấm của lão Vương nữa, mà ăn của dấm tôinhé.”
Cố Uyên tiếp tục dịch sang trái. Không thể để cho khoảng cách giữa anh và Từ Du Mạn quá lớn.
“Vậy dấm của thầy có đủ không? Chung cư em ở có rất nhiều người thích ăn dấm, em sợ không đủ.”
Từ Du Mạn vẫn nhích qua trái. Cố Uyên đương nhiên cũng nhích qua bên trái. Dù sao chỉ cần Từ Du Mạn dời, anh cùng dời theo, tuyệt không để cho côđược như ý.
“Dĩ nhiên đủ nhưng dấm của tôi chỉ cho một mình em ăn thôi.”
“Em cảm thấy thầy không nên gọi là thầy Cố, phải gọi thầy Hậu (*) mới đúng.”
Thầy Cố không thích hợp. Phải là thầy da mặt dày mới thích hợp. Nói xong Từ Du Mạn lại dịch sang bên trái.
(*) 厚 [hòu] có nghĩa là ‘dày’, âm Hán Việt là Hậu
Nhưng mà sự vận động của con người là vô hạn, còn sân vận động chính là cóhạn. Ghế sa lon có dài hơn nữa, cũng không đủ cho hai người này dùng.Trong lúc không chú ý, hai người đã di chuyển đến cuối ghế sa-lon, chonên, Từ Du Mạn rất đáng thương bị té xuống đất. Dĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giao-su-kho-chiu-cho-lon-xon/1217981/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.