“Sao thầy lại ở đây?” 
Cố Uyên, anh tại sao lại chạy tới đây chứ? Ngủ qua một đêm liền đem nơi này thành nhà của anh rồi sao? Vậy cũng không được. 
“Không cho tôi vào sao?” Có lúc, da mặt của Cố Uyên thật sự rất dày. Ví dụ như hiện tại, cũng có thể dày hơn tường thành rồi. 
“Đã trễ thế này, thầy vẫn là không nên đi vào. Nếu không, chuyện bị ngườigiàu có bao nuôi còn chưa qua, lại truyền ra tin đồn học sinh ở chungvới thầy giáo, như vậy không tốt lắm? Em thì không sao cả, cũng đã quenrồi, nhưng còn thầy…” 
“Mạn Mạn!” Cố Uyên ngắt lời Từ Du Mạn,không cho cô nói tiếp. Từ Du Mạn như thế này không phải là Từ Du Mạn màanh muốn nhìn thấy. 
“Thầy Cố, thầy… vẫn là xin thầy về đi.” 
Từ Du Mạn cũng không biết mình tại sao lại thế này? Ở trường học, mọingười chung quanh đều nói xấu sau lưng cô, cô đều có thể thản nhiên đốimặt. Hiệu trưởng tìm cô, muốn đuổi học cô, cô có thể căn cứ vào đạo lýmà bảo hộ quyền lợi của mình. Gặp phải sự châm chọc khiêu khích củaDương Kiệt - kẻ trước kia theo đuổi cô mãnh liệt như vậy, cô có thể cười trừ. Đối với sự quan tâm của bạn tốt, hành động an ủi của chị Tuyết, cô chỉ cảm thấy trong lòng ấm áp. Nhưng khi nghe thấy âm thanh ‘Mạn Mạn’bị đè nén của Cố Uyên, cô làm sao lại cảm thấy ủy khuất như vậy, muốnkhóc như vậy chứ? Từ Du Mạn bộ dáng tủi thân lại điềm đạm đáng yêu nhưvậy khiến Cố Uyên thở dài, sau đó anh ôm cô 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giao-su-kho-chiu-cho-lon-xon/1217978/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.