Chương trước
Chương sau
9.
Vừa quay lại đứng tại chiếc cổng ra vào nơi trường cũ, chú bảo vệ ngày nào liền nhận ra tôi.
"Niệm Ương con quay lại rồi."
"Đúng vậy ạ, con quay lại lần nữa để làm học sinh đây, hihi."
Ngày trước mỗi khi rảnh rỗi không có việc gì làm, tôi đều lén lút vào ngồi nghe giảng ở lớp anh ấy.
Sở Nguyên cũng giống tôi giả vờ không quen biết, nhìn thấy anh ấy như vậy, tôi chợt thấy không vừa lòng cho lắm, bắt đầu tìm cách trêu chọc anh.
Tôi giơ tay lên, "Giáo sư Sở, em có chỗ vẫn chưa hiểu."
Sở Nguyên vẫn mặt không biểu cảm, lạnh lùng nhìn tôi, "Bạn học này, em có chỗ nào chưa hiểu thì cứ trực tiếp nêu ra."
"Những chỗ nào giáo sư giảng em đều không hiểu gì cả."
Sở Nguyên chống tay lên bàn trên bục giảng, hít sâu một hơi, có vẻ đang suy nghĩ xem về nhà sẽ phạt tôi như thế nào, sau đó lại ngẩng đầu lên với một vẻ mặt bình thường không thể bình thường hơn, "Sau khi tan học thì đến văn phòng của tôi, tôi sẽ tường tận giảng lại cho em."
Đương nhiên, sau khi về nhà, anh ấy cũng không cam lòng trách phạt tôi.
Nghĩ đến những điều này, tôi nhịn không được bật cười.
Biết được buổi chiều Sở Nguyên có tiết dạy, tôi đã sớm đến an vị chỗ ngồi trong lớp.
Các học sinh lần lượt đi vào ngày càng nhiều, cả cái giảng đường rộng lớn gần như được lấp đầy.

Sở Nguyên cầm theo một cuốn sách bước vào, mặc một chiếc jacket dài qua gối mà tôi từng mua cho anh, thân hình dong dỏng cao lại vô cùng rắn chắc mặc cùng chiếc áo mà tôi mua, bước lên bục giảng không khác với người mẫu bước trên sàn catwalk là bao.
Anh ấy ngay sau đó đã phát hiện ra tôi, biểu tình có chút thay đổi, ho nhẹ vài cái, sau đó liền bắt đầu bài giảng.
Không thể không nói, dáng vẻ Sở Nguyên dạy học, đơn giản là ngầu đi mất.
Lời giảng êm đềm nhưng không thiếu sự dí dỏm hài hước, bên dưới đôi lúc lại có tiếng cười nhỏ của học sinh, trên khuôn mặt đều là sự ngưỡng mộ.
Mặc dù nội dung mà anh ấy đang giảng trên bảng, một chút tôi đều không thể cho vào đầu, nhưng vẫn không ngăn được việc tôi ngày càng chìm đắm trong tiết học này.
Đây chính là người đàn ông của tôi đấy, trái tim vì đắc ý mà không nhịn nổi hưng phấn, chọc chọc vào nam sinh kế bên.
"Này, cậu nói xem giáo sư Sở giảng bài hay như vậy, hẳn là cũng có một cô bạn gái rất ưu tú nhỉ?"
Cậu nam sinh đó hơi sững người, sau đó cúi đầu cười mỉm nói sát bên tai tôi, "Điều đó là đương nhiên rồi, cậu có nhìn thấy không, bạn nữ ngồi ở gãy bàn đầu tiên ấy, là hoa khôi của trường, cũng là bạn gái của giáo sư Sở đấy."
Nụ cười của tôi chợt trở nên cứng ngắc, nhịn không được đưa mắt quan sát cô gái có làn da trắng ngồi ở dãy bàn đầu kia, đúng thật là khiến người ta không thể rời mắt mà.
Cô ấy chống tay lên bàn nhìn Sở Nguyên không rời, khóe miệng không nhịn được hơi nhếch lên, đúng là rất đẹp đi.
"Bọn họ...là từ bao giờ?"
"Cũng mới thôi, mọi người đều biết rất rõ đi, không lẽ cậu không biết sao?"
"À, tại cũng có một khoảng thời gian tôi không hay đến lớp."

"Tôi nói cậu cũng chậm thông tin quá đi, vậy thì, cậu thêm weixin với tôi đi, sau này mỗi khi có lớp của giáo sư Sở, tôi giúp cậu giữ chỗ."
Cậu bạn này nói xong, liền lôi điện thoại từ trong túi ra, tôi liền cười gượng, "Xin lỗi, nhưng mà tôi không điện thoại."
"Không sao, cậu viết số điện thoại ra đi, đến lúc đó có cái liên lạc."
Thằng nhóc này, không nhìn ra được ý định từ chối của người ta sao, người ta đã bảo không mang điện thoại rồi mà.
"Không cần đâu, tôi cũng không thích lớp của giáo sư này lắm."
Lời vừa dứt miệng, đã nghe giọng nói của Sở Nguyên từ trên bục giảng truyền đến, "Bạn học đang mặc bộ đồ Hello Kitty kia, tôi quan sát em rất lâu rồi, muốn nói chuyện thì ra ngoài nói, tôi đang dạy học."
Ngay sau đó, tất cả sinh viên trong lớp đều quay ra nhìn tôi, và tôi cảm nhận được sức nóng trên mặt mình sắp đủ để đun nước luôn rồi.
Nhưng lần này chính là xấu hổ tới mức thấy tủi thân rồi.
Tôi ngây người nhìn Sở Nguyên, định nói gì đó, nhưng một lời cũng không thể nói ra.
"Em không muốn lên lớp, cũng đừng làm ảnh hưởng người khác."
Hốc mắt đột nhiên cay quá, tôi vơ vội lấy cái túi đeo, rời khỏi chỗ ngồi rồi lao nhanh ra khỏi lớp.
Tôi chỉ sợ nếu như mình không nhanh chóng ra khỏi đây, thì sẽ không nhịn được mà bật khóc trước mặt nhiều người mất, như vậy còn xấu hổ hơn.
Anh ấy rốt cuộc bị làm sao vậy, sao lại trở nên lạnh lùng như vậy.
Nhớ lại lời nam sinh vừa nói lúc này, tâm tình tôi lại trở nên rối như tơ vò.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.