Chương trước
Chương sau
4.
Nhìn thấy tôi xuất hiện cùng quầng thâm mắt to đùng, cả Tô Mai lẫn Nghiêm Thanh đều nhìn tôi đầy ẩn ý, cười toe toét, "Quầng thâm nặng như vậy, hẳn là đêm qua có nhiều chuyện để làm lắm đây hả?"
"Cậu nghĩ xa quá rồi", tôi xua xua tay, "Bọn tớ nhìn giống kiểu như vậy lắm hay gì?"
"Hai người bên nhau lâu như vậy rồi, sao mà có thể còn trong sáng như vậy được?" Tô Mai che miệng, trên mặt chính là bộ dạng không dám tin vào mắt mình.
"Cậu đừng có mà dạy hư cậu ấy, cậu ấy ngây thơ với chưa nhiều kinh nghiệm trải đời mà." Nghiêm Thanh lại khác hoàn toàn, cô ấy vẫn rất bình tĩnh mà ngồi đắp mặt nạ với tập yoga.
Tôi cũng có lúc rất ghen tị với Nghiêm Thanh, bạn trai dù không có nhưng ví lúc nào cũng đầy tiền.
Căn nhà hơn 100 mét vuông ngay giữa trung tâm thành phố, nói mua liền mua.
Tính tình cũng rất tốt, gặp chuyện gì cũng rất bình tĩnh giải quyết, là kiểu người dù có xảy ra động đất vẫn xách vali lên đi du lịch được.
Cũng là người rất hay đi du lịch.
Tô Mai hạ giọng, "Liệu không phải do Sở Nguyên có vấn đề thầm kín đó chứ?"
"Không thể nào!" tôi vội vàng phủ định, người khác không biết, không lẽ ngay cả tôi cũng không rõ sao, anh ấy chắc chắn không có vấn đề gì hết.
"Thế thì tớ cũng chẳng nghĩ ra được lý do nào cả, chỉ có anh ấy mới biết được nguyên nhân là gì thôi."
Tôi thở dài, tâm tư của đàn ông đúng thật khó đoán mà.
Nhìn cặp nam nữ chính trong phim phải trải qua cuộc chia ly đầy đau thương, tôi cứ thế bật khóc, Tô Mai với Nghiêm Thanh ở bên cạnh lại cười không ngừng.
Tôi quay đầu nhìn cả hai, lại nhìn xuống mặt ipad, là khuôn mặt đỏ bừng lên vì cười.

"Không lo xem phim đi, hai cậu đang làm gì vậy?"
Tô Mai cả mặt đỏ bừng, "Không có gì không có gì, cậu tự xem của cậu đi."
Tính tò mò có thể giết chết một con mèo, tôi giật lấy ipad trong tay cô ấy, hóa ra đang đọc một cuốn tiểu thuyết tình cảm, đang là cảnh nam nữ chính trêu ghẹo lẫn nhau.
Nhưng tại sao lại cảm thấy tình tiết có chút quen thuộc thế này?
Tôi lại nhìn sang tên tác giả - Thỏ vô cơ
Trời đất ơi!
"E hèm, đã bảo là không cho cậu coi rồi, kinh ngạc đủ chưa."
Nghiêm Thanh lấy lại cái ipad, nhéo nhéo khuôn mặt đang ngơ ngác của tôi, "Mấy câu từ kích tình như vậy, thật không phù hợp với đứa nhỏ như cậu mà."
"Hai cậu... hai cậu thích đọc truyện của Thỏ vô cơ lắm sao?"
"Tất nhiên rồi, Thỏ vô cơ là một tay lão làng có tiếng trong giới tiểu thuyết, chỉ tiếc là cập nhật chương mới lại quá chậm."
"Đúng như vậy, cũng đã biến mất hơn một tuần rồi, thật muốn gửi ngàn đao mà."
Tôi nuốt nước bọt, "Cũng có thể... bình thường người ta khá bận."
"Tớ không quan tâm, ai biểu cô ấy viết hay như vậy, nếu còn chưa chết thì mau ngoi lên đi."
Tôi thừa nhận, nhìn thấy Tô Mai và Nghiêm Thanh nghiến răng nói những lời này, trong lòng tôi không nhịn được run lên mấy lần.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.