Diệp Y Y nhấp vào tin nhắn của anh, cô hít một hơi thật sâu nhấn lên màn hình. Nhưng câu đầu tiên cô nói không phải là chất vấn anh.
[Dương Thần, những ngày vừa rồi anh đã trải qua những gì vậy? Có thể kể cho em nghe được không? Em nhớ anh quá]
Diệp Y Y đã chờ hơn nửa ngày mới thấy Lăng Dương Thần nhắn lại.
[xin lỗi em, công việc nhiều quá nên không tiện nói chuyện. Cả ngày chỉ ở công ty thôi]
Khi nhận được câu trả lời, Diệp Y Y chỉ cảm thấy rất thất vọng. Cô đã mong nhận được một lời thú nhận từ anh hơn là một lời nói dối.
Không biết Diệp Y Y nghĩ thế nào, cô chỉ nhắn lại một câu [ừm, vậy không làm phiền anh nữa]
Sau đó cũng chẳng thấy ai trả lời lại.
Tối hôm đó trời mưa rất to. Trong căn chung cư rộng rãi, gió ngoài trời cứ rít lấy, những hạt mưa nặng nề quật vào ban công làm cho rèm cửa ướt một mảng rồi bị gió ngang tàn quật lấy dữ dội.
Trời cứ lúc tối lúc sáng, những tia sét rạch ngang trên bầu trời đêm đen. Cô không sợ nó, bởi vì lúc trước cô đã từng nghe một câu như thế này.
“Vạn vật đều có vết nứt, đó chính là nơi ánh sáng chiếu vào”
Đằng sau bầu trời đêm đó, khi những tia sét hung hăng xé tan lớp vỏ u tối của nó, bầu trời sẽ lại trở về màu xanh.
Sau cơn mưa trời sẽ lại sáng mà.
Diệp Y Y cứ vẩn vơ nghĩ ngợi rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giao-su-cua-toi-la-ten-cam-thu-/3484277/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.