Bởi vì gần tới lễ Vạn Thọ, Cửu Giang vương bộn bề đủ thứ chuyện, càng không thể thiếu VươngChính Khanh, bởi vì có hai tối nghị sự cùng Vương Chính Khanh trongvương phủ, thấy trời tối, liền giữ hắn ở lại vương phủ, lệnh người tớiVương gia báo tin. Đêm đó Chân Ngọc dây dưa với Vương Chính Khanh, luôn có cảm giác là lạ, thấy hắn hai tối không trở về, lại thở phào nhẹ nhõm. Ba ngày sau, Vương Chính Khanh mới từ phủ Cửu Giang vương về nhà, đợi vàothư phòng, chỉ thấy Thị Thư vội vã đi vào nói: "Tam gia, Tam gia, trongcung có công công tới ban chỉ, đã đến cửa phủ bên ngoài, lão gia và lãophu nhân đã đi ra ngoài, gọi Tam gia cũng nhanh chóng ra ngoài nghênhđón!" Vương Chính Khanh ngẩn ra, hiện nay ba vị vương gia giámthị mọi chuyện trong triều, nếu có chỉ ý gì, mình đã biết từ trước, saolại ban chỉ đột ngột như vậy? Trước đó cũng không có động tĩnh gì? Chẳng lẽ không phải ba vị vương gia ra chỉ ý, mà là thánh chỉ từ đạo quantruyền tới? Khi Vương Chính Khanh vội vã chạy tới tiền viện thìmột đội hộ vệ che chở nội thị ban chỉ đã đến Vương gia, đi vào cửachính, liền đứng ở giữa hô: "Thánh chỉ đến, mời Chân thị tiếp chỉ!" Vương Tuyên nghe thấy thánh chỉ là ban choChân Ngọc, không khỏi nhìn Vương Chính Khanh một cái, chẳng lẽ là thánhchỉ phong Chân thị làm Cáo Mệnh phu nhân? Lại nói, Chân thị vào cửa cũng hơn một năm, vốn là nên xin phong Cáo Mệnh phu nhân rồi, nhưng bởi vìbận rộn, cũng là bị trì hoãn. Ông nghĩ như vậy, nhanh chóng kêu người đi vào mời Chân Ngọc ra ngoài. Vương Chính Khanh vừa nghe là thánhchỉ ban cho Chân Ngọc, lại có chút tỉnh táo, chỉ từ nét mặt của nội thịvà cả đám hộ vệ, sẽ không nhìn ra nội dung trong ý chỉ, nhất thời cúiđầu suy nghĩ, nghe nói hoàng thượng rất thích kịch bản Ngọc nương viết,có lẽ đây là chỉ ý ban thưởng! Chân Ngọc rất nhanh đã đi ra, nàng cũng hơi kinh ngạc, lại không kịp suy nghĩ nhiều, vội quỳ nhận thánh chỉ. Nội thị thấy người trong Vương gia đã đến đông đủ, liền mở thánh chỉ ra đọc. Mọi người vừa nghe thánh chỉ là phong Chân Ngọc làm nữ Bảng nhãn, có bổnglộc, thưởng quan áo, ngày tết vào cung dự tiệc, không khỏi ngây người. Chân Ngọc đầu tiên là không thể tin được, tiếp đến là mừng rỡ, mặc dù nữBảng nhãn không có thực quyền, cũng không nhậm chức, nhưng có bổng lộc,đây có nghĩa là, chỉ cần lĩnh tiền không cần làm việc, còn có thể vàocung dự tiệc, có thể diện y như phu quân vậy! Vừa đọc xong thánh chỉ, đợi Chân Ngọc tiến lên tiếp chỉ, lúc này nội thị mới cười ha hả nói: "Chúc mừng Bảng nhãn gia!" Một nữ tử đột nhiên được phong làm nữ Bảng nhãn, lại được nội thị gọi làgia, vinh hạnh đặc biệt nhường này, không phải người thường có thể cóđược. Ai trong Vương gia cũng chưa hồi hồn lại. Trong lòng ChânNgọc cảm khái, nghĩ nghĩ lại, lại cảm thấy mình làm được vinh hạnh đặcbiệt thế này, nhất thời cười nói cám ơn với nội thị, lại mời hắn vàotrong uống trà. Vương Chính Khanh mặc dù bất ngờ, rồi lại vuimừng thay Chân Ngọc, nàng vốn có mang tài Bảng nhãn, nay chịu thiệt làmnữ tử, một khi khôi phục trí nhớ, sao có thể cam tâm? Hiện nay đượcphong nữ Bảng nhãn, có danh phận ở đây, về sau đồng tiến đồng xuất, bànluận một chút chính sự, rốt cuộc cũng có thể thỏa khát vọng. Ninh lão phu nhân phục hồi lại tinh thần, nhìn lại Chân Ngọc, đột nhiên liền bội phục nhãn lực của Vương Tuyên, năm đó chính mình là luôn phản đối,thế nhưng lão gia vẫn nói Ngọc nương tài mạo song toàn, là một người con dâu tốt, một lòng muốn đón nàng làm con dâu. Không ngờ ứng nghiệm trong hôm nay! Một phủ có một Trạng Nguyên đã là đủ vẻ vang rồi, hôm nay cóthêm nữ Bảng nhãn, chẳng phải khiến người khác ghen tỵ sao? Giờ mình racửa, không chỉ có thể khoe nhi tử, còn có thể khoe con dâu! Vương Tuyên thấy nội thị quen mặt, đến khi mời đối phương uống trà, dúi lìxì, lại hỏi thăm mấy câu, lúc này mới biết, thì ra là Hoàng đế thíchkịch bản Chân Ngọc viết, thưởng thức văn phong của nàng, nói đáng tiếcChân Ngọc Thân là nữ tử, nếu không cũng muốn thưởng chức quan văn chonàng làm một chút, sau lại nổi hứng, liền phong làm nữ Bảng nhãn. Tiễn nội thị, Vương Tuyên vàNinh lão phu nhân liền gọi Vương Chính Khanh và Chân Ngọc đến phòng nóichuyện, thời gian này, họ nhìn Chân Ngọc cũng là đặc biệt thuận mắt, dặn bảo rất nhiều lời, lại dặn Vương Chính Khanh săn sóc thê thất, bầu bạnnhiều hơn vân vân. Đợi trở về phòng, Vương Chính Khanh liền cười thi lễ với Chân Ngọc: "Bái kiến Bảng nhãn gia!" Chân Ngọc đáp lễ nói: "Trạng Nguyên gia miễn lễ!" Hai người nhìn nhau cười một tiếng rồi ngồi về chỗ mình, sau đó Lập Hạ dâng trà lên, mở miệng đòi thưởng, cười nói: "Chúc mừng Bảng nhãn gia, cảđám nô tỳ đang chờ thưởng tiền, chờ mãi mà không có động tĩnh, cũngkhông thể nhỏ mọn như vậy." Chân Ngọc không khỏi cười, phân phóLập Hạ mở rương cầm tiền thưởng thưởng cho đám người làm, lại nói:"Người hầu hạ trong viện này, toàn bộ tăng gấp đôi. Còn ngươi Bán Hà vàHồ ma ma, ta sẽ có hậu thưởng sau, sẽ không thiếu của các ngươi." Lập Hạ cười nói tạ, vui mừng hớn hở đi mở rương cầm tiền thưởng, lại ghi chép trong sổ, vô cùng vội vã. Nơi này Chân Ngọc cười nói với Vương Chính Khanh: "Còn chưa có bổng lộc, đã mất của ta không ít tiền thưởng." Vương Chính Khanh cười nói: "Cái người này giờ đã đau lòng tiền thưởng, sauđó làm y phục mới, đãi khách, người tới người lui đến xã giao, tiền chảy ra như nước, chẳng phải là càng thêm đau lòng?" Chân Ngọc làm bộ kinh sợ nói: "Nếu là ta nghèo, các phu nhân còn có thể qua lại với ta sao?" Vương Chính Khanh không khỏi ha ha cười nói: "Hiện nay Bảng nhãn gia chỉ cầnviết viết kịch bản, lập tức có người ra giá cao đến mua, còn sợ không có tiền?" Hai người nói rồi cười, mắt thấy trời cũng không còn sớm nữa, cũng có ý định khác. Chân Ngọc: có nên giữ hắn lại nghỉ ngơi hay không? Hôm nay thật vui, luônmuốn chia sẻ với người khác, nếu hắn ở lại, ngủ chung, cùng trò chuyệncũng không tệ. Vương Chính Khanh: có nên ở lại đây hay không? Chỉ là lần trước thấy được sờ được như vậy, cũng là không ăn được, suýtchút nữa nín nhịn đến hỏng, nếu lại như vậy mấy lần, chỉ sợ thật sự đảthương căn bản! Nhất thời Chương Phi Bạch có chuyện muốn bẩm báo, sai người đến mời Vương Chính Khanh, Vương Chính Khanh liền đứng dậyđi, đêm đó nghỉ ngơi trong thư phòng. Tin tức Chân Ngọc đượcphong làm nữ Bảng nhãn truyền đi rất nhanh, ngày hôm sau, phu nhân cácphủ tới nối nhau không dứt. Cửu Giang vương cũng phái người ta tới,vương phi Thân thị lại phái Thân ma ma đích thân đến, ngay cả công chúaAn Tuệ, cũng có phái người đến chúc mừng . Nhất thời phu nhân Hộ Bộ Thị Lang Tiền thị, con dâu Thọ vương Phi Quý thị, cũng vào tới phủ. Quý thị lôi kéo Chân Ngọc nói: "Tiểu nữ tử ở đây hành lễ với Bảng nhãn gia, mong Bảng nhãn gia chiếu cố!" Chúng phu nhân không khỏi cười to. Tiền thị nói: "Đường Quốc chúng ta, mặc dù nữ tử có chút hung hãn, có chút áp đảo phu quân, nhưng phải khiến chohoàng thượng hạ chỉ phong làm nữ Bảng nhãn, Ngọc nương vẫn là đầu tiên.Đây là điều vẻ vang cho nữ nhân chúng ta nữ nhân! Về sau nếu vị kiatrong phủ khi dễ ta, thì ta sẽ tìm Bảng nhãn gia, để Bảng nhãn gia ramặt cho ta." Chân Ngọc nửa đùa nói: "Có ta ở đây, ai dám khi dễ các phu nhân, đương nhiên không tha thể cho hắn!" Lập Hạ và Bán Hà vội vàng bưng trà dâng nước, cực kỳ cảm khái, Tam phu nhân đến Vương gia hơn một năm, có bao giờ được vẻ vang qua? Lúc đó bệnh đến gần chết, cũng không có một ai đến thăm. Hôm nay những người ngồi ởđây, nguyện ý kết giao với phu nhân, tất cả đều là quý phụ đứng đầu kinh thành! Hiện nay phu nhân đi ra ngoài, muốn đi ngang đi dọc cũng đượcrồi. Hồ ma ma lặng lẽ qua một bên gạt lệ, Tam phu nhân đây là khổ tận cam lai rồi, bên này viên phòng với Tam gia, bên kia được phong nữBảng nhãn, đợi đến tối còn phải bảo Tam phu nhân viết thư gửi về GiangNam báo tin mừng, để lão thái gia và lão phu nhân cũng vui mừng mộtphen, không cần lo lắng Tam phu nhân ở kinh thành có bị khi dễ hay không nữa. Tiễn đám người Quý thị và Tiền thị đi, Chân Thạch và Kiều thị dẫn Chân Nguyên Gia và Chân Nguyên Phương đến chúc mừng. Chân Thạch thấy Chân Ngọc được phong nữ Bảng nhãn, vui vô cùng, cười nói:"Lúc trước Ngọc Lang nhà ta cũng là Bảng nhãn, không ngờ nhận một nghĩamuội, cũng được phong Bảng nhãn, có thể biết chúng ta là người một nhà." Kiều thị chúc xong, cười nói: "Ngọc nương có thể được phong nữ Bảng nhãn,tất nhiên bởi vì tài văn chương xuất chúng, được hoàng thượng thưởngthức. Cho nên ta nói, thân là nữ tử, cũng không thể không yêu thươngmình, không đọc sách không suy nghĩ, chỉ một lòng suy nghĩ cho phu quân, nói như vậy, một khi phu quân ghét bỏ, nữ tử này liền hết hi vọng." Chân Ngọc nghe lời này của Kiều thị, không khỏi nhìn bằng con mắt khác, cười nói: "Lời này của tẩu tẩu có chút ý tứ." Kiều thị nhân cơ hội nói: "Nhìn Ngọc nương như vậy, ta cũng không nỡ đểNguyên Phương bên cạnh thêu thùa may vá, cũng muốn đưa nó đi học, tươnglai mặc dù không uyên bác như Ngọc nương, suy cho cùng cũng không làmmột người không biết suy nghĩ. Chỉ là. . . . .." Lúc trước Chân Ngọc có nhắc tới với Vương Chính Khanh, Vương Chính Khanh cũng sắp xếp cho Chân Nguyên Giavào Vương gia tộc học lên lớp, gần đây việc học của Chân Nguyên Gia lạicó tiến bộ. Bởi vậy Kiều thị động tâm tư, cũng muốn đưa Chân NguyênPhương vào học ở Vương gia tộc học, chỉ là ngượng ngùng không dám mởmiệng, kéo dài tới hôm nay, cũng là nói một hơi ra ngoài. VươngChính Khanh ở bên cạnh nghe, thầm nghĩ suy cho cùng cũng là chất nữ củaChân Bảng nhãn, cần phải chăm sóc, nhất thời nói: "Như vậy thì để Nguyên Phương đi theo Nguyên Gia, cùng đến Vương gia tộc học đi học!" Hiện nay địa vị của Vương Chính Khanh vô cùng quan trọng, muốn cho ChânNguyên Phương vào tộc học, chỉ là chuyện mở miệng nói một câu mà thôi. Chân Thạch nghe Kiều thị nói thẳng như vậy, vốn là lúng túng, lúc này ngheđược Vương Chính Khanh một lời đáp ứng, nhất thời mừng rỡ, vội cùng Kiều thị đứng lên nói cám ơn, lại kêu Chân Nguyên Gia và Chân Nguyên Phươngtới nói cám ơn. Chân Ngọc sớm ôm chầm Chân Nguyên Phương, bế trên đầu gối, cười nói: "Nguyên Phương của chúng ta đi học cho giỏi, tươnglai cũng làm nữ Bảng nhãn." Chân Nguyên Phương non nớt nói: "Không, cháu muốn làm nữ Trạng Nguyên cơ." "Ha ha. . . . . ." , Mọi người bị bé chọc cười. Ở chỗ Chu Hàm Xảo, đến khi biết Chân Ngọc được phong nữ Bảng nhãn, cũnglà bắt đầu vẩy nước quét đình viện, mở rương tìm các loại đồ trang sức,trang điểm cho mình xinh đẹp khác thường, chỉ chờ Chân Ngọc phái ngườitới gọi nàng, thì sẽ chạy nhanh qua hầu hạ . Thời gian này, ChuHàm Xảo loáng thoáng cảm thấy, Chân Ngọc hình như thích nữ tử, cũng rấtthích nàng. Nếu không muốn có kết cục như Hạ Sơ Liễu và Hồng Tụ, thìphải hầu hạ Chân Ngọc thật tốt. Hơn nữa, Chân Ngọc đối xử với nàng khoan hậu, thỉnh thoảng lại ban thưởng, đối mặt với vị phu nhân này, nàngcũng từ từ, có chút. . . . . . . Dù sao, Tam gia không nhìn tới nàng,khó có được Tam phu nhân thích nàng, nàng thế nào cũng phải giữ chặt. Xuân Nhu đi theo Chu Hàm Xảo ra ra vào vào, cũng biết một chút manh mối, mắt thấy Chu Hàm Xảo trang điểm, liền lặng lẽ nói: "Bên chỗ Tam phu nhânnáo nhiệt, giờ này chỉ sợ không để ý tới di nương." Chu Hàm Xảo suy nghĩ một chút nói: "Lúc đầu làm một đôi giày, bây giờ liền tặng giày cho Tam phu nhân, cũng là tâm ý." Xuân Nhu hiểu ý, liền tìm giày ra, bỏ vào hộp, qua chỗ Chân Ngọc cầu kiến. Lập Hạ thấy là Xuân Nhu, liền dẫn nàng đi vào, hỏi "Ngươi không hầu hạ Chu di nương, chạy tới đây làm gì?" Xuân Nhu liền đưa giày ra, nhỏ giọng nói: "Di nương chúng ta muốn tới đâyhầu hạ Tam phu nhân, lại sợ gặp phải người, chỉ không dám tới đây. Bởivậy thức đêm làm giày muốn tặng cho Tam phu nhân, để cho ta đưa tới, Lập Hạ tỷ tỷ giúp đỡ đưa cho Tam phu nhân." Lúc đầu Chân Ngọc không được sủng ái thì Lập Hạ ở trong phủ cũng nhận đượcmột chút xem thường, chỉ là Xuân Nhu này, thế nhưng vẫn kính cẩn, khôngcó chỗ nào không chu đáo, bởi vậy còn có chút hảo cảm với nàng ta, ngheđược lời của nàng ta..., liền nói: "Biết rồi, ta sẽ nói với Tam phu nhân ." Xuân Nhu cảm tạ, lúc này mới rời đi. Chân Ngọc lạitiễn một nhóm phu nhân, thấy trời cũng không còn sớm, liền sai người bày bữa tối, lại thấy Lập Hạ cầm một đôi giày đi vào, liền hỏi mấy câu. Lập Hạ nói giày là Chu Hàm Xảo đưa tới. Chân Ngọc vừa nghe liền nói: "Cũng quên mất nàng ấy rồi. Tối nay ta và Tamgia muốn uống rượu trong phòng sưởi, gọi Chu di nương qua hầu hạ đi!" Vương Chính Khanh làm xong việc trong thư phòng, nghe được Chân Ngọc mời hắnđến phòng sưởi uống rượu, không khỏi hí hửng, Bảng nhãn gia cho mời, bận rộn thế nào cũng phải đi, không biết chừng thừa dịp nàng vui mừng, còncó thể nhất thân phương trạch! (ý định của tam lang lâu nay, các nàng tự hiểu nhé!) Khi Vương Chính Khanh đạp nhẹ ánh trăng đến phòngsưởi thì chỉ nghe thấy bên trong có một tràng tiếng cười, lại là âmthanh của Chân Ngọc và Chu Hàm Xảo. Bước chân của hắn chậm lại, có chút không thích, vì sao Chu di nương lạitới? Nhất thời vén mành vào phòng sưởi, lại thấy Chân Ngọc ngồi ở trướcbàn, Chu Hàm Xảo chấp bình rót rượu cho nàng, hai người liếc mắt đưatình, rõ ràng... Chân mày Vương Chính Khanh nhíu lại, Chu di nương này, không thể giữ lại nữa.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]