Chương trước
Chương sau
Đến tối, chân trời treo nửa vầng trăng, nước trên bếp trước đình viện sôi rồi , phát ra tiếng "ục ục".
Chân Ngọc ngồi ở trước án kỷ, vẫn còn đang chăm chú nhìn ấm Thụ Anh đó, càng nhìn càng yêu thích không nỡ rời tay, mắt thấy Lập Hạ mang nước sôitới, vội bảo nàng để xuống, mình cầm nước sôi tới xối bình trà, lại thảlá trà vào ngâm, dặn Lập Hạ cầm cốc trúc mới có được tới châm trà, cườinói: "Ấm trà này để không một thời gian rồi, không thường xuyên pha trà, hiện nay trà pha ra, không thể uống, hơn nữa phải pha qua mấy lần trà,lại dùng nước trà nấu ấm trà này, khử mùi lạ, mới có thể chính thức phatrà uống."
Vương Chính Khanh thấy Chân Ngọc pha trà có bài cóbản, trà pha ra lại không cho người uống..., chỉ sai người đổ vào gốccây hoa, liền cười nói: "Hành hạ như thế, tối nay là không có uống tràrồi?"
Chân Ngọc cười nói: "Trà pha ra từ ấm này vẫn không thểuống..., nhưng ấm khác có thể!" Nói rồi phân phó Lập Hạ: "Còn không tìmmột ấm khác pha trà?"
Lập Hạ đáp, đi vào một hồi, cùng đi ra ngoài với Hồng Tụ một người cầm bình, một người bưng ly trà, tự đi bếp trà bận rộn.
Lúc này Vương Chính Khanh nhìn Hồng Tụ, cũng là càng nhìn càng quen thuộc,cảm giác nàng ta giống như một người, lại nhìn Chân Ngọc, trong giâylát, bừng tỉnh, Hồng Tụ này, không phải là giống quận chúa Đường DiệuĐan sao? Ban đầu Chân Ngọc cầm một bức họa đổi Hồng Tụ, cũng không phảilà nhìn trúng tư thái của Hồng Tụ, rõ ràng là nhìn tướng mạo nàng tagiống như đường Diệu Đan, lúc này mới tìm cách đổi. Chỉ là nữ tử nhưĐường Diệu Đan, sao đáng để Chân Ngọc nhớ mong?
Sau khi từ am Kim Sa trở về, Chân Ngọc lại không sai bảo Hồng Tụ nữa, đám người Hồ ma macho là nàng mất trí nhớ, không nhớ nổi Hồng Tụ, liền cũng không để ý.Chỉ có Chân Ngọc nghi hoặc, tự trách mình vì sao mỗi khi nhìn thấy HồngTụ, liền có chút chán ghét, rõ ràng Hồng Tụ dịu dàng nhu thuận, nhưngnàng chính là không thích Hồng Tụ nữa.
Mắt thấy ánh mắt Vương Chính Khanh di chuyển trên người Hồng Tụ, Chân Ngọcliền tiến tới nói: "Thế nào, mỹ nhân vui tai vui mắt chứ? Tặng chongươi. Về sau để cho nàng trong thư phòng hầu hạ ngươi là được rồi."
Vương Chính Khanh cười nhạt nói: "Đây là ban đầu nàng cầm một bức họa đổi với Tăng Thiếu Dương, giờ đã không cần nàng ta, sao không trả nàng về Tănggia, đổi bức họa kia về?"
Chân Ngọc vừa nghe, hỏi "Mỹ nhân trong phủ chúng ta đủ nhiều rồi, ta làm sao sẽ cầm một bức họa đi đổi nàng tới đây chứ?"
"Lúc ấy nghe Hồ ma ma nói, hình như là nàng nhìn trúng nha đầu này có tưthái tốt, muốn đổi lấy cho ta làm thiếp thị, sau lại nhìn nha đầu nàykhông tệ, liền giữ lại bên mình để dùng." Vương Chính Khanh lắc lắc đầunói: "Ta không muốn nha đầu này, nhìn chướng mắt."
Chân Ngọc cũng lắc đầu, rõ ràng nha đầu này rất đẹp, chính mình mấy ngày nhìn nàng,cũng cảm thấy chướng mắt, kỳ quái. Nàng suy nghĩ, nhỏ giọng hỏi "Hiệntrả lại Tăng gia, Tăng gia chịu hoàn trả bức họa kia không?"
"Tađoán họ không chịu, bởi vì bức họa này là tặng cho Tăng lão gia làm thọlễ, Tăng Thiếu Dương làm sao dám đòi lại từ chỗ Tăng lão gia?" VươngChính Khanh thấy Chân Ngọc cho là thật, không ngờ thật sự tính lấy HồngTụ để đổi bức họa kia về, không khỏi bật cười, đang muốn đưa tay sờ sờđầu nàng, nhất thời thấy trong sân nha đầu nhiều, chỉ đành phải nhịnlại, nhỏ giọng nói: "Trong Tăng phủ có mấy ấm tử sa không tồi, trong đócó một ấm trà nhỏ Tây Thi, cực kỳ tinh xảo đáng yêu, thích hợp cho haingười dùng trà. Nàng trả lại Hồng Tụ, dùng nàng ta đổi lấy ấm trà nhỏkia, đoán chừng Tăng Thiếu Dương không thể làm gì khác hơn là đổi vớinàng."
Ánh mắt Chân Ngọc sáng lên, nhẹ nhàng cười nói: "Vẫn là Tam lang biết tính toán."
Nhất thời Lập Hạ rót trà bưng tới, hai người bưng trà uống, lại ăn chút hoa quả, nói tới thi văn, cũng có hứng thú.
Lập Hạ thấy Vương Chính Khanh chậm chạp không đi, không biết hắn muốn angiấc ở nơi này hay không, chỉ nhìn Chân Ngọc, muốn đợi chỉ thị của nàng.
Chân Ngọc nhìn trời cũng không sớm, liền hỏi Vương Chính Khanh: "Tới nay Tam lang muốn nghỉ ngơi ở chỗ này sao?"
Vương Chính Khanh chỉ chỉ ấm Thụ Anh nói: "Nó ở đây, ta đương nhiên ở đây."
Chân Ngọc liền phân phó Lập Hạ: "Tìm người mang giường La Hán tới đây, đưathêm chăn nệm nữa, Tam gia tạm thời muốn chung phòng với ta."
Không phải cùng giường sao? Vương Chính Khanh có chút thất vọng, nhưng ngẫmlại, có thể chung phòng trước đã không tồi rồi, liền nhịn lại không phản đối, rất sợ Chân Ngọc để hắn cầm theo ấm trà cút.
Lập Hạ nghethấy để cho người mang giường tới, vốn muốn nói gì, suy nghĩ một chút,cũng không nói nữa, chỉ cười mỉm dẫn người đi chuyển giường.
Hồma ma nghe được muốn thêm giường, liền ngăn Lập Hạ lại nói: "Chuyểngiường phải chọn giờ lành, chuyển lung tung như vậy, không thể được."
Lập Hạ nói: "Tuy là nói như thế, nhưng cái khó là tối nay Tam gia và Tamphu nhân muốn chung phòng, lúc này sai người chọn ngày lành tháng tốtthì không kịp nữa. Theo con thấy, tối nay ánh trăng cực tốt, họ vừa nóivừa cười, chính là giờ lành rồi."
Hồma ma vừa nghe, cũng thấy có đạo lý, liền nhỏ giọng nói: "Đặt giườngcủa Tam gia đối diện giường Tam phu nhân, để cho họ có thể nhìn thấyđối phương."
Lập Hạ đáp, lặng lẽ hỏi "Có muốn đốt hương hay không?"
Hồ ma ma khoát tay nói: "Tạm thời đừng đốt, phải xem tình trạng Tam gia và phu nhân làm chuyện gì rồi nói." Chịu chung phòng rồi, nhất định sẽchung giường. Bọn họ đốt hương trợ hứng, cũng đừng khéo quá hóa vụng.
Khi Hồ ma ma và Lập Hạ dọn dẹp giường đệm, Chân Ngọc tự vào phòng, đổi xiêm áo sau tấm bình phong, rửa mặt, lên giường của mình nằm trước, phân phó Lập Hạ: "Chốc nữa Tam gia đi vào, các ngươi hầu hạ là được, ta ngủtrước đây." Nói rồi hạ màn, đắp chăn nhắm mắt lại, chỉ một lát liền ngủthiếp đi.
Vương Chính Khanh qua thư phòng một chuyến, khi trở về, đèn trong phòng Chân Ngọc chỉ còn lại một chiếc, màn của nàng buôngxuống, cũng là ngủ rồi.
Hồ ma ma đi vào hầu hạ, nhẹ nhàng giúptrải giường chiếu, lại lấy nước cho Vương Chính Khanh rửa mặt, nhìn hắnlên giường, lúc này mới lui xuống.
Lập Hạ thấy Hồ ma ma ra ngoài, liền nhỏ giọng hỏi: "Có phải sai người trực đêm hay không?"
Hồ ma ma gật đầu nói: "Đương nhiên rồi, lúc nửa đêm muốn uống nước uống trà, phải có có người ứng một tiếng."
Vương Chính Khanh nằm ở trên giường, cũng là không ngủ được, chỉ trở mình tới lui, lại gọi nhỏ: "Ngọc nương, Ngọc nương, ngủ chưa?"
Chân Ngọc mơ hồ nghe được tiếng la, thầm nói: "Ồn ào cái gì?"
"Thật tốt quá, nàng chưa ngủ nha?" Vương Chính Khanh lập tức nhảy xuốnggiường, chụp giày vào xông tới bên giường Chân Ngọc, vén màn lên nói:"Có lẽ uống quá nhiều trà, nên không ngủ được, không bằng chúng ta tâmsự đi!"
Chân Ngọc nghe được âm thanh, miễn cưỡng mở mắt, nhìnVương Chính Khanh hồi lâu nói: "Tranh đi cãi lại, ấm trà này ta khôngcần nữa."
Vương Chính Khanh lập tức ngậm miệng, chỉ đành phải lui về giường của mình, nằm chết dí trên giường than thở, nhìn thấy, nghethấy, lại cứ ăn không được!
Chân Ngọc lật người, lại ngủ thiếpđi, đêm nay, lại trách mộng liên tiếp, khi thì mơ thấy mình là một namtử, khi thì mơ thấy mình biến thành một nữ tử khác, khi thì lại mơ thấymình trúng tên ngã xuống, cúi bên tai Vương Chính Khanh nói ra một bímật nào đó. Buổi sáng sau khi tỉnh lại, thấy giường Vương Chính Khanhtrống không, biết hắn vào triều sớm, tim nhất thời đập mạnh và loạnnhịp, thầm nghĩ rảnh rỗi chi bằng hỏi Tam lang một chút, khi ta trúngtên ngã xuống, có thể từng nói với hắn điều gì đó.
Ninh lão phunhân biết được Vương Chính Khanh nghỉ ngơi trong phòng Chân Ngọc, cũngthở nhẹ một hơi, vợ chồng ân ái, bà mới có thể sớm được ôm cháu. Khônglâu sau, lại có nha đầu tới nói cho bà biết, nói trong phòng Chân Ngọccso thêm một cái giường, Vương Chính Khanh và Chân Ngọc phân giường ngủ, cũng không ngủ chung trên giường lớn.
Ninh lão phu nhân cực kỳ kinh ngạc, hai vợ chồng náo hoa súng gì đây?
Nhất thời có nha đầu báo lại, nói con dâu của Thọ vương phi Quý thị tới.
Ninh lão phu nhân vội lệnh người đi mời Quý thị vào, cười hỏi: "Khá lâukhông thấy cháu rồi, thế nào hôm nay lại rảnh rỗi tới đây?"
Quýthị ngồi xuống, cười nói: "Còn không phải là bởi vì lần trước lấy đượcmột kịch bản tốt ở chỗ người, lần này, vương phi thúc giục cháu tới xemmột chút, hỏi Ngọc nương có viết kịch bản nữa không? Nói rằng nếu viết,nhất định phải giành trước,Thọ vương phủ chúng ta diễn kịch trước, cũngmời mọi người tới xem kịch, không để cho phủ công chúa giành hết được."
Ninh lão phu nhân cười nói: "Mấy ngày trước Đức Khánh Công lão phu nhân cũng tới đây hỏi, nói thẳng đợi Ngọc nương thân thể tốt lên, giúp viết mộtkịch bản. Ta nói Ngọc nương nhà ta cũng không phải là đặc biệt viết kịch bản, các ngươi một hai tới đây muốn kịch bản như vậy, thật không hiềnhậu."
Quý thị cười nói: "Muốn trách, chỉ có thể trách văn phongcủa Ngọc nương thật tốt quá. Lần trước kịch bản đó được bài diễn, cũngnổi tiếng rồi. Ngay cả hoàng thượng đang trong đạo quan tu đạo, cũngnghe nói chuyện này, còn hỏi mấy câu đấy. Nghe nói kịch bản do một nữ tử viết, cũng vô cùng ngạc nhiên."
Trữ lão phu nhân vừa nghe Hoàngđế cũng biết chuyện này, không khỏi ngồi thẳng lên, cười hỏi: "Sao huyên náo đến nỗi hoàng thượng cũng biết?"
Quý thị liền nói: "Lầntrước kịch bản này từ khúc triền miên, có mấy vị công công cũng xemkịch, quay về đạo quan, cũng là không cẩn thận hát mấy câu, nên khiếnhoàng thượng chú ý."
Ninh lão phu nhân cười cười, muốn khoe khoang thay Chân Ngọc một phen, lại nhịn xuống, chỉ sai người đi mời Chân Ngọc tới đây.
Quý thị cũng là ngăn Ninh lão phu nhân lại, đứng lên nói: "Ngọc nương giờlà hồng nhân (người nổi tiếng),hay là cháu đi thăm nàng!" Nói rồi đi ra cùng nha đầu.
Chân Ngọc đang trong phòng chép chép viết viết, nghe được Quý thị tới chơi, vội ra trước cửa nghênh đón.
Quý thị cầm tay Chân Ngọc, nhìn kỹ nàng, cười nói: "Khí sắc tốt hơn nhiềurồi, rảnh rỗi cũng nên ra ngoài đi dạo, hoạt động một chút."
Chân Ngọc cười mời Quý thị vào phòng, hai người ngồi xuống, lại lên trà, lúc này mới nói chuyện phiếm.
Quý thị hỏi được Chân Ngọc đang viết kịch bản mới, cảm thấy cực hứng thú, chỉ hỏi tới viết kịch tình gì.
Chân Ngọc cười giới thiệu mấy câu, lại đồng ý viết xong sẽ cho quý thị xem trước, Quý thị lúc này mới hài lòng.
Lại ngồi được chốc lát, thấy bọn nha đầu không có bên cạnh, Quý thị nói mấy lời trong lòng với Chân Ngọc, lặng lẽ nói: "Muội vào cửa cũng hơn mộtnăm, còn không có động tĩnh gì, thực sự khó xử. Nếu là thân thể yếu ớt,nên mời thánh thủ phụ khoa bốc vài thang thuốc uống. Nếu là nguyên nhânkhác, cũng nên suy nghĩ một chút."
Đợi đưa đi Quý thị đi, ChânNgọc tự định giá, lại cùng Hồ ma ma nói: "Ma ma, tuổi Tam gia cũng không nhỏ rồi, còn không có con, quả thật kỳ cục."
Hồ ma ma vừa nghe liền mừng rỡ, đây là nghĩ thông suốt rồi sao?
Chân Ngọc lẩm bẩm nói: "Ma ma cảm thấy, là an bài Chu di nương hầu hạ Tamgia trước, hay là an bài Hạ di nương trước đây? Trong hai người bọn họ,nhất định phải chọn một người sinh con."
Hồ ma ma trong chốc láthá miệng cứng lưỡi, thật lâu sau mới nói: "Tam phu nhân, nếu để chothiếp thị sinh con, đứa bé kia phải nhận người làm đích mẫu, nhưng dùsao người không phải là mẹ ruột của đứa bé, tóm lại cách một tầng. Tương lai đứa bé lớn lên, nếu là sinh dị tâm, chỉ lo cho mẹ đẻ, không để ýtới đích mẫu là người này, người sẽ phải chịu thiệt thòi! Biện pháp tốtnhất, là Tam phu nhân tự sinh một đứa."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.