Vương Chính Khanhtiến lên trước nửa bước, đưa tay phủ lên vai Chân Ngọc, ánh mắt tĩnhmịch, khóe môi cười tà, tự cho là sắp đắc thủ.
Nháy mắt sau đó,Chân Ngọc một huơ quyền ra, nện trên sống mũi Vương Chính Khanh, lại bởi vì dưới đất có nước, nền nhà trơn, Vương Chính Khanh bị một đập nhưvậy, thêm trượt nữa, "Ầm" một tiếng, liền ngã xuống đất, buồn buồn kêumột tiếng.
"Ngọc nương!" Vương Chính Khanh rống lên một tiếng,khó nhịn trên người tiêu tan một chút, vừa nghi ngờ vừa tức giận, "Nànglại đánh người?" Chẳng lẽ nàng khôi phục trí nhớ?
Chân Ngọc vừara một đấm, cũng ngây dại, thấy Vương Chính Khanh bò dậy căm tức nhìnnàng, không khỏi lẩm bẩm nói: "Ai bảo chàng cười đến đê tiện, không nhịn được liền muốn đánh chàng một quyền đấy!"
Đám người Hồ ma ma chờ ở ngoài cửa, nghe thấy bên trong đầu tiên là yên lặng không một tiếngđộng, đột nhiên"Ầm" một tiếng, lại thêm một tiếng gào lớn của VươngChính Khanh, không khỏi kinh hãi, hô: "Tam gia, Tam phu nhân!"
Vương Chính Khanh nhanh chóng tỉnh táo lại, nếu là dễ dàng đắc thủ, nàng đãkhông phải là Chân Bảng nhãn rồi, không cần phải nóng lòng trong lúcnhất thời, bởi vậy chỉnh trang lại xiêm áo, hít một hơi thật sâu, đi tới mở cửa để đám người Hồ ma ma đi vào, bản thân hắn thì bước ra ngoài,chạy thẳng tới thư phòng tạm thời.
Vương Chính Khanh dạo bước trong thư phòng, nhớ lại quá trình giúp Chân Ngọctắm rửa, chỉ cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, bất đắc dĩ uống hai ly trànguội, mới bình tĩnh lại.
Ngọc nương, Ngọc Lang, có một ngày, nhất địn sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giao-phu/1529776/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.