Lúc Nam Cung Vũ ngày hôm sau rời giường, Lam Kiều đã làm tốt bữa ăn sáng, hai người đã lâu không thể yên lặng mặt đối mặt ăn một bữa cơm.
Tay nghề của Lam Kiều vẫn rất hợp khẩu vị Nam Cung Vũ, Nam Cung Vũ xé ra một khối nhỏ bánh mì nướng, đút tới bên miệng Lam Kiều, Lam Kiều cắn vào trong miệng, liếm liếm môi hơi khô, tiện đường đem đầu ngón tay đưa tới cửa cùng thưởng thức.
Dòng điện một trận tê dại từ đầu ngón tay xuyên qua, Nam Cung Vũ nhanh chóng rút tay trở về, đầu ngón tay ướt nhẹp, lại xé ra một khối nhỏ bánh mì nướng để vào trong miệng chính mình, tim đập đột nhiên nhanh hơn mấy phần.
Dùng qua cơm sáng, Lam Kiều như cũ chuẩn bị đi rửa chén như vậy, Nam Cung Vũ lập tức ngăn cản cô, "Đừng rửa, tay chị đều nứt nẻ rồi."
Vừa đến mùa đông, tay của Lam Kiều thì sẽ khô đến nứt nẻ, cô luôn luôn không làm sao lưu ý. Nam Cung Vũ đem kem bảo vệ tay bôi lên ở trong lòng bàn tay mình, sau đó đem lòng bàn tay của chính mình bao trùm ở trên mu bàn tay của Lam Kiều.
Trên tay của hai người tản ra mùi thơm ngát của hoa nhài.
Lam Kiều nắm lên tay nhẵn nhụi mượt mà, mang lên bên môi ấn xuống một cái hôn, hơi thở trong lúc đó phiêu đãng mùi thơm thoang thoảng.
Vẻ mặt của Lam Kiều là thành kính như vậy, giống như nắm chính là bảo bối quý giá nhất thế gian.
Tay của Lam Kiều bởi vì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giao-mau/2666315/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.