Ánh mặt trời thánh đường vĩnh viễn luôn ấm áp, ánh nắng tưới xuống là sắc vàng kim, xuyên qua bóng cây tạo thành những điểm ánh sáng loang lổ, làm màu sắc kim sắc kia càng thêm loá mắt lộng lẫy. Vườn hoa nở rộ những đóa hoa diễm lệ, dưới bóng cây có chiếc ghế nằm, có người đang lười nhác nằm ở nơi đó, chẳng sợ đang ôm một cái Ipad, cũng làm hình ảnh này tràn ngập mỹ cảm.
Ánh mặt trời thẩm thấu qua khe hở lá cây, kim quang nhè nhẹ điểm trên thân thể người nọ, chăn hơi mỏng đắp trên đầu gối. Hiên Viên Kiệt ngơ ngẩn nhìn người nọ, đôi mắt có chút đỏ lên, không phải nhớ mong thành cuồng, mà bởi vì người này đang trong trạng thái suy yếu chưa bao giờ từng có. Màu da kia, tái nhợt như tờ giấy, dưới ánh mặt trời vậy mà lại loãng đến mức cho người ta một loại cảm giác trong suốt. Vừa nhìn, liền biết ngay trạng thái của người này rất không tốt, đặc biệt là khi người nọ thả lỏng Ipad xuống, ho khan vài tiếng, lại càng thêm rõ ràng.
Hiên Viên Kiệt đi nhanh tiến đến, rút lấy Ipad trên tay Trác Cẩn Khác, “Thân thể không tốt, còn xem mấy thứ này, hảo hảo nghỉ ngơi cho tôi.” Hiên Viên Kiệt bá đạo nói.
“Đã lâu không gặp như vậy, câu đầu tiên ngươi nói với ta lại chính là cái này.” Trác Cẩn Khác có chút ngạc nhiên đối với hành vi của Hiên Viên Kiệt, ngay sau đó cũng lập tức hiểu ra, Hiên Viên Kiệt là đang quan tâm y. Người quan tâm đến y có rất nhiều, chỉ là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giao-hoang-phan-nghich/1500020/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.