Trác Cẩn Khác là thật sự không để bụng đến tình cảm của Hiên Viên Kiệt, không phải đang làm bộ làm tịch, cũng không phải không tin tưởng tình cảm của Hiên Viên Kiệt, chỉ là một loại lạnh nhạt với chuyện không liên quan đến mình mà thôi. Trác Cẩn Khác sinh sống ở dị thế hơn ba trăm năm, nhân sinh hơn ba trăm năm, để y từng kiến thức được rất nhiều chuyện, đã từng chấp nhất vì người nào đó, cũng từng bị tình cảm làm thương tổn, y từng chứng kiến có người lạnh nhạt sau những cảm xúc nồng nhiệt, cũng từng gặp qua có người sau khi đón nhận tình yêu, liền trở nên chuyên nhất thâm tình. Đồng thời y cũng biết, tình cảm của Hiên Viên Kiệt đối với y xác thật là nghiêm túc, tính cách Hiên Viên Kiệt đã chú định, chỉ cần hắn vừa động tâm, thì chính là vĩnh viễn duy nhất. Hiên Viên Kiệt sẽ yêu y, sủng y, vì y mà trả giá hết thảy, y đều biết rõ, chỉ là y không hề dao động, cũng không nghĩ tới chuyện tiếp nhận. Cũng không phải là y bài xích chuyện tình cảm, mà là hiện tại Hiên Viên Kiệt còn chưa có được tư cách làm y nhìn thẳng vào. Không nói đến chuyện cường đại đến mức có thể trấn áp được y, ít nhất, Hiên Viên Kiệt cũng phải có được thực lực sóng vai đứng thẳng cùng y đã. Nhân sinh tương lai quá mức dài lâu, có một người có thể đứng sóng vai bên cạnh cũng không phải là chuyện xấu, người này có yêu y hay không cũng chẳng quan trọng gì, y chỉ cần tồn tại một người như vậy, bạn bè cũng được, kẻ địch cũng thế, có một người như vậy tồn tại, mới sẽ không cảm thấy cô đơn tịch mịch trên đỉnh núi cao. Tất cả đặc thù của y đối với Hiên Viên Kiệt, chẳng qua cũng là bởi vì Hiên Viên Kiệt có được khả năng này, cho nên, y đối với Hiên Viên Kiệt, mặc kệ là thiện ý hay là ác ý thì cũng đều rất tùy tâm, y không để ý Hiên Viên Kiệt căm hận y hay là thưởng thức y, lại không hề nghĩ tới rằng, tình cảm của Hiên Viên Kiệt lại lệch khỏi quỹ đạo dự đoán của mình. Kỳ thật cũng không có gì. Coi như là một trò tiêu khiển trong quá trình chờ đợi cũng được, dù sao cũng phải có chút tình huống thú vị, để hắn giết thời gian một chút chứ. Trong lòng Hiên Viên Kiệt vẫn luôn cho rằng Trác Cẩn Khác có chút để ý đến hắn, tóm lại là tâm lý hắn đang tự an ủi điều tiết bản thân đó, chúng ta vẫn không nên đánh thức sự đáng thương của hắn, để hắn tự bổ não tự an ủi, tiếp tục kiên trì đi. Hiên Viên Kiệt bị trọng thương phải qua thật lâu mới có thể một lần nữa đứng lên được, chậm rãi chữa khỏi vết thương, thời gian lúc này cũng đã qua giữa trưa, Trác Cẩn Khác không có bất cứ thái độ gì, sẽ không mời Hiên Viên Kiệt ăn cơm, hiện tại Hiên Viên Kiệt cũng không phải là khách nhân mà y mời tới thánh đường, nên không cần thiết phải chăm lo chu đáo với hắn. Không có dặn dò đặc biệt, nên các sứ đồ cũng không có chuẩn bị bữa trưa cho Hiên Viên Kiệt, Hiên Viên Kiệt chỉ có thể chịu đói bụng, trở về phòng cho khách mà hắn đã từng ở mà thôi. Có các sứ đồ quét tước cẩn thận, mỗi một phòng đều rất sạch sẽ, cho dù chỉ để đó không dùng đến, các loại chuẩn bị ở bên trong cũng vẫn rất đầy đủ, Hiên Viên Kiệt muốn nằm ngủ một giấc, chỉ cần xốc chăn lên nằm xuống là được. Nhìn thấy sứ đồ, liền đưa ra yêu cầu cơm trưa, không quá bao lâu, các sứ đồ liền đưa bữa trưa phong phú tới. Hương vị thực mỹ vị, chỉ là vẫn luôn có chút cảm giác thiếu thiếu, nhìn món ăn trân quý trên bàn, trong chén cơm, nhớ tới thức ăn mà Trác Cẩn Khác đã từng phụ trách cho bọn họ, liền cảm thấy lúc ấy bản thân hạnh phúc cỡ nào. Đúng rồi, hắn cũng có thể phát triển trù nghệ một chút được nha, để Trác Cẩn Khác nếm thử tay nghề của hắn. Không phải có câu nói muốn bắt được một người, phải bắt được dạ dày người đó sao. Đợi đến khi trù nghệ của hắn có thể khiến Trác Cẩn Khác nhớ mong rồi, Trác Cẩn Khác nhớ thương còn không phải là hắn hay sao, chỉ cần nhớ nhớ, tình cảm liền sẽ thay đổi thôi. Ân, ý kiến hay. Nhanh chóng xử lý sạch sẽ cơm trưa, Hiên Viên Kiệt liền tìm giấy bút, ở trên bàn sách, viết roẹt roẹt, sau đó xé nát, vo thành cục, lại viết, lại xé nát, vo thành cục, lại một tờ mới. Ném cho đất đầy giấy vo cục, lãng phí tài nguyên gỗ khan hiếm xong, Hiên Viên Kiệt cuối cùng cũng đã hoàn thành được kiệt tác của hắn. Thật đúng là chữ chữ thâm tình, hàm súc mà lại rõ ràng, nùng liệt mà lại cực nóng. Ngay chính Hiên Viên Kiệt cũng muốn tự like cho mình một cái. Cẩn thận gấp giấy lại gọn gàng, thực đơn điệu, xem ra còn phải học thêm một ít cách gấp giấy tương đối đẹp nữa, làm chút giấy viết thư tương đối tố nhã. Tuy rằng Internet vẫn còn có thể sử dụng được, chỉ là rất nhiều server đều đã bãi công, cũng không biết còn có thể tìm được những tri thức về phương diện này hay không nữa. Còn giấy viết thư, trong mạt thế hiện tại, mấy thứ đồ vật đặc biệt hiếm lạ, tựa như thực vật có thể tạo giấy, không nằm trong nhu cầu của nhân loại, một tờ giấy trắng là đã đủ rồi, cần gì phải làm ra nhiều dạng khác nhau chứ, hiện tại là mạt thế đó, ai lại rảnh rỗi không việc gì làm đi nghiên cứu mấy thứ này. Nguồn tài nguyên thật sự quá thiếu sót, Hiên Viên Kiệt đột nhiên sinh ra một loại xúc động cứu thế, nếu như có thể trở lại thời đại hòa bình, như vậy hắn liền có thể lựa chọn sử dụng đa dạng chủng loại đồ vật rồi, đâu có giống như hiện tại, muốn cái gì cũng chẳng có thế này chứ. Cũng không biết thế này có thể gây ra ảnh hưởng đối với đại thế theo đuổi của mình hay không nữa. Gấp xong, Hiên Viên Kiệt liền tìm người đưa cho Trác Cẩn Khác, lấy sự trung tâm của các sứ đồ đối với Trác Cẩn Khác, chỉ cần là đồ vật đưa cho Trác Cẩn Khác, thì tuyệt đối sẽ không tồn tại vấn đề tham ô. Còn phản ứng của Trác Cẩn Khác sau khi nhận được thư sẽ như thế nào, Hiên Viên Kiệt không có để ý đến, mà là rời khỏi thánh đường. Lì lợm la liếm là một loại phương thức theo đuổi người, nhưng với loại người có yêu cầu cao giống như Trác Cẩn Khác, thì quấn ở bên cạnh y, sẽ chỉ làm y khinh thường mà thôi, đúng lúc tới xoát xoát tồn tại của mình là được rồi. Muốn tú ân ái ngọt ngọt ngào ngào, chờ đến khi hắn và Trác Cẩn Khác lưỡng tình tương duyệt rồi cũng không vội. Marty từ trong tay một sứ đồ, tiếp nhận bức thư được gấp chỉnh chỉnh tề tề, đưa đến trên tay Trác Cẩn Khác. “Giáo Hoàng, đây là thư của Hiên Viên tiên sinh đưa cho ngài.” Marty cung kính trình lên. Trác Cẩn Khác tiếp nhận xong, mở ra, ánh mắt vừa nhấc, hai mắt khẽ đảo qua, khóe miệng lập tức gợi lên ý cười nhàn nhạt, sau khi xem xong, “Văn chương không tồi.” Trác Cẩn Khác cho đánh giá khẳng định, đây là một bức thư tình rất nhiệt liệt, cách dùng từ của Hiên Viên Kiệt không hề mộc mạc, mà dị thường hoa lệ, lại cũng không có nói hươu nói vượn, nhuộm đẫm cảm tình cực nóng của hắn vào trong mỗi chữ. Nếu như để những người khác xem, nhất định sẽ có cảm giác cảm xúc phập phồng, tâm tình dao động, rồi bị Hiên Viên Kiệt nhân cơ hội mà để lại dấu vết dưới đáy lòng, cũng là chuyện rất có khả năng. Chỉ tiếc, đối tượng là y, ngoại trừ tán thưởng văn chương ra, thì chẳng còn cảm xúc gì nữa cả. Một lần nữa gấp lại giấy gọn gàng, Trác Cẩn Khác đang suy xét một việc, thứ này nên giữ lại, hay là đốt đi thì hơn. Giữ lại nó, về sau có thể dùng để cười nhạo Hiên Viên Kiệt, chẳng qua lấy tính cách của đối phương, cũng có khi sẽ lấy nó làm kiêu ngạo, hơn nữa còn cảm thấy mình vẫn rất có tình nghĩa với hắn nữa không chừng. Không chỉ như thế, giữ lại trong tương lai còn có thể coi thành hiện vật lịch sử, triển lãm văn chương của Hiên Viên Kiệt một chút, cơ mà khi đối tượng tai tiếng lại là bản thân, thì tựa hồ cũng không vui lắm. Cũng hoặc là, nếu trong trận đại chiến chủng tộc nào đó Hiên Viên Kiệt thất bại, bức thư này coi như là chứng minh rằng Hiên Viên Kiệt từng tồn tại, kỳ thật, cũng chẳng có ý nghĩa gì. Trác Cẩn Khác lắc đầu, trên tay toát ra một ngọn lửa màu lam, thiêu hủy đi tờ giấy hơi mỏng, ngọn lửa thoát khỏi tay Trác Cẩn Khác, phừng phừng cháy, lúc rơi xuống đất liền biến mất không còn tung tích, bức thư tình nhiệt tình kia của Hiên Viên Kiệt, đã không còn tồn tại nữa. “Giáo Hoàng, viết cái gì vậy ạ?” Nghe được Trác Cẩn Khác khen ngợi văn phong của Hiên Viên Kiệt, Marty có chút tò mò hỏi, cô bé là một người văn tĩnh, yêu thích câu chữ, có thể được Giáo Hoàng ca ngợi, nhất định là một bức thư rất hay, đáng tiếc không có cơ hội xem được, lần sau lúc lại nhìn thấy Hiên Viên Kiệt, có thể hỏi thăm một chút. “Một bức thư tình nhàm chán.” Trác Cẩn Khác ôn nhu cười cười với Marty. “Thư tình?” Marty nghiêng nghiêng đầu, “Hiên Viên đại nhân tại sao lại để Giáo Hoàng xem thư tình vậy ạ? Chẳng lẽ là ngài ấy muốn xin giáo hoàng hướng dẫn một chút sao? Hiên Viên đại nhân có người yêu thích ạ?” Con gái ở cái tuổi này, đối với thư tình, tình cảm linh tinh nha, đều phi thường rất có hứng thú, bởi vì cô bé đã tới độ tuổi xuất hiện mối tình đầu rồi. Chỉ là bên người Marty, không có người nào thích hợp cả, thân là thị nữ thủ tịch của Giáo Hoàng, được Giáo Hoàng tự mình cho phép có thể đụng chạm vào, địa vị của Marty ở thánh đường không hề thấp. Bản thân cô bé tuy rằng tính cách rất tốt, nhưng chính là bởi vì thân phận cao cao này, nên các nam tính cùng tuổi chỉ biết kính ngưỡng cô bé, ái mộ cô bé, mà không dám biểu đạt ra cảm tình của mình. “Marty rất tò mò?” Đối với Marty, bé gái dâng lên những tín ngưỡng thuần khiết nhất này, Trác Cẩn Khác phá lệ rất khoan dung. “Có chút.” Marty không hề dấu diếm ý tưởng chân thật đối với Trác Cẩn Khác, nói dối Giáo Hoàng, chính là tội nghiệt không thành kính, Marty tuyệt đối sẽ không phạm phải tội ác như vậy, “Marty không biết cũng không sao cả.” Cô bé tò mò, nhưng cũng sẽ không làm nũng với Trác Cẩn Khác, nhằm đạt được đáp án. Giáo Hoàng muốn nói cho cô bé biết, vậy cô sẽ nghe nghe, nhưng nếu Giáo Hoàng không muốn nói cho cô bé, vậy đó chính là thứ mà cô bé không nên biết. “Cũng không có gì, chỉ là Hiên Viên Kiệt nói yêu ta, viết thư tình cho ta thôi.” Cũng đồng dạng không cảm thấy chuyện này có vấn đề gì, không cần thiết phải để ý đến, cũng không cần phải che lấp không cho người khác biết đến, Trác Cẩn Khác rất vui lòng thỏa mãn lòng hiếu kỳ nho nhỏ của tín đồ đáng yêu nhà mình. “Nga.” Marty gật đầu, tỏ vẻ đã biết, một lát sau, hậu tri hậu giác lộ ra biểu tình sửng sốt, “Cái gì?” Phát ra một tiếng kêu thất thố sắc nhọn. Một Marty luôn luôn tuân thủ lễ tiết nghiêm ngặt, tiến thối có độ, lần đầu tiên thất thố như vậy ở trước mặt Trác Cẩn Khác. Tiếng kêu sắc nhọn của cô gái, hay nói đúng hơn là bé gái, vang lên ngay bên tai Trác Cẩn Khác, Trác Cẩn Khác theo bản năng che che lỗ tai lại, “Marty, lễ nghi của em đâu?” Nhẹ giọng trách cứ, cũng không nghiêm khắc. “Xin lỗi, Giáo Hoàng.” Đặt chấn động trong lòng qua một bên trước, Marty nhanh chóng cúi đầu nhận sai, “Em chỉ là quá kinh ngạc.” Là khiếp sợ mới đúng, “Hiên Viên đại nhân, sao lại có thể bất kính như thế được chứ, lại dám ôm thứ tình cảm khinh nhờn kia với ngài, quả thực, quả thực là…” Marty tràn ngập chán ghét đối với Hiên Viên Kiệt. “Nếu có thể hoàn toàn khống chế tình cảm, như vậy con người đâu còn có lạc thú gì nữa chứ, Hiên Viên Kiệt có ý với ta, cũng không phải là dơ bẩn khinh nhờn, điều này chứng tỏ ta rất có mị lực, không phải sao?” Trác Cẩn Khác không phải đang nói chuyện thay Hiên Viên Kiệt, mà là đang chỉ ra chỗ sai trong quan điểm của Marty. Tôn giáo cư xử không nên là nghiêm khắc, mà là khoan dung, lịch duyệt hơn ba trăm năm, đã để Trác Cẩn Khác hiểu được sự thật không thể chối bỏ này. Cho nên, y không cảm thấy được yêu là một chuyện đáng ghê tởm, khiến người chán ghét. “Là Marty sai rồi.” Marty cúi đầu, đối với việc Trác Cẩn Khác khoan dung từ ái thì không khỏi cảm động không thôi, chỉ là cô bé vẫn hoàn toàn không thể tiếp nhận được ý tưởng tình cảm của Hiên Viên Kiệt. Giáo Hoàng khoan dung từ ái không so đo với, nhưng thân là tín đồ, tình cảm của Hiên Viên Kiệt đối với Trác Cẩn Khác, là một loại đại bất kính. “Em chỉ là vẫn còn rất nhỏ, còn chưa hiểu mấy thứ này mà thôi, đi xuống nghỉ ngơi đi.” Trác Cẩn Khác tha thứ cho Marty. Marty ngoan ngoãn lui ra, sau khi cô bé rời khỏi, rất để ý đến lời trách cứ của Giáo Hoàng, Marty quyết định phải hảo hảo chấn chỉnh lại, nỗ lực học tập, tiếp thu nhiều hiểu biết hơn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]