“Cậu rất hận Trác gia.” Chuyện tốt Trác Cẩn Khác làm, Hiên Viên Kiệt cũng biết, nhưng không để ý, Trác Cẩn Khác không có một đoạn oán khí đối với Trác gia mới là chuyện kỳ quái, Hiên Viên Kiệt tìm Trác Cẩn Khác cũng không phải là vì Trác gia.
“Sao anh lại sẽ cho rằng như vậy?” Trác Cẩn Khác thật vất vả mới được nghỉ ngơi, thời gian nghỉ ngơi lại bị Hiên Viên Kiệt chiếm lĩnh. Trác Cẩn Khác rất kỳ quái mà nhìn Hiên Viên Kiệt.
“Không hận bọn họ, chẳng lẽ cậu sẽ làm ra những việc đó sao.” Hiên Viên Kiệt đưa ra chứng cứ hữu lực.
“Kiệt thiếu, hận cũng không phải là loại cảm tình nhẹ nhàng như vậy.” Nếu y hận thật, sẽ phá hủy Trác gia, khiến cho người Trác gia phải tồn tại mà chịu dày vò, chứ không phải chỉ nhẹ nhàng như vậy. Thời điểm ở dị thế, Trác gia cũng coi như là một trong những hồi ức an ủi của y, Trác Cẩn Khác thật sự không có hận Trác gia như vậy, chỉ là khó chịu với thái độ dễ dàng vứt bỏ y của Trác gia mà thôi, “Tôi thật sự không hận Trác gia. Trác gia cho tôi ăn mặc, dưỡng dục tôi nhiều năm, ở Trác gia nhiều năm, ngoại trừ chịu bạo lực ra, tôi cũng không có bị đánh bị mắng, bị coi thành người làm mà sai sử, cho dù có đuổi tôi đi, cũng cho tôi hết thảy đủ để sinh hoạt, công bằng mà nói, Trác gia đối với tôi đã tận tình tận nghĩa rồi.”
Trác Cẩn Khác vân đạm phong khinh, cho Hiên Viên Kiệt một loại cảm giác quái dị, Trác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giao-hoang-phan-nghich/1499964/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.