Bởi vì mấy năm nay động đất cũng khá thường xuyên, cho nên đám người Hiên Viên Kiệt rất nhanh đã phản ứng lại đây là động đất, bản năng của nhân loại mách bảo bọn họ đỡ hoặc là dựa vào đồ vật vững chắc, trên núi này thì có thứ gì vững chắc chứ, không phải cây, thì cũng chỉ có đất đá.
“Trời ạ!” Nam Cung Việt đột nhiên cao giọng phát ra một tiếng kinh ngạc cảm thán, trên mặt Hiên Viên Kiệt cùng Trưởng Tôn Kỳ cũng không còn trầm ổn nữa, biểu tình đều phi thường khó coi.
Mục đích ban đầu của bọn họ là ở trên đỉnh núi xem mặt trời mọc, vị trí này vừa lúc có thể quan sát được cả thành thị, bởi vậy ngay cả mặt biển, khách sạn giữa sườn núi cũng như ẩn như hiện ở giữa tầm nhìn, lại có kinh nghiệm của Hiên Viên Kiệt, cũng không có đám người ầm ĩ cũng muốn xem mặt trời mọc khác, có chút hẻo lánh, phi thường an tĩnh, tóm lại, đây là một chỗ phi thường có tầm nhìn.
Động đất càng ngày càng cường liệt, tầm mắt cũng theo đó mà đong đưa mạnh, chính là cơn sóng biển nổi lên kia, cũng không phải là vật mà hoa mắt liền có thể nhìn thấy. Sóng lớn cao tới vài trăm thước, đương nhiên còn chưa cao đến ngọn núi này, chỉ là tới chân núi cũng không phải không thể. Vì là bãi biển du lịch, bờ cát bên cạnh bãi biển cũng có không ít khách sạn biệt thự, quán bar cửa hàng đường phố, cùng với hộ gia đình.
Hiện tại vẫn là sáng sớm, rất nhiều người vẫn còn đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giao-hoang-phan-nghich/1499939/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.