Hạ Duyên sững người, rồi lại rụt tay về xem như không có chuyện gì. Cô cảm thấy Nu Na giờ phút này thật xa lạ. Em không bám cô như trước, cũng không giở trò làm nũng. Em xa cách hơn, khả năng biểu đạt dường như cũng kém hơn. Thế nhưng Hạ Duyên vẫn cảm nhận được em quan tâm mình từ tận đáy lòng. Sự mâu thuẫn này khiến cô khó hiểu.
Nu Na dường như cũng nhận ra hành động của mình gây khó xử cho người đối diện. Cô ho khan một tiếng, mất tự nhiên giải thích: "Em đang trong độ tuổi dậy thì, có hơi nhạy cảm với động chạm một xíu. Xin lỗi chị."
"Hả, à à, chị không để bụng. Cảm ơn Nu Na đã quan tâm cảm xúc của chị. Chị chỉ đang suy nghĩ tối nay ngủ ở đâu thôi. Ông ngoại ngủ phòng đầu, bố mẹ ngủ phòng giữa, em với út Lai ngủ phòng cuối. Ài, không lẽ là ngủ với ông? Chị hơi ngại."
Nu Na không trả lời câu hỏi của Hạ Duyên. Cô nàng híp mắt, phòng tầm nhìn ra xa hướng mặt trời lặng, ánh sáng đỏ rực cả khoảng không, in bóng xuống một vùng nước.
"Ráng chiều đẹp chị nhỉ?"
Hạ Duyên nghe thế ngẩng đầu, đôi môi nhẹ cong lên, "Ừ, đẹp."
"Về chuyện chia phòng ngủ, em có đề xuất này. Nhưng phải hỏi qua mẹ đã. Nếu không được e rằng chị phải ngủ cùng ông rồi."
Nu Na nhoẻn miệng cười, nụ cười tươi tắn của thiếu nữ mới lớn, nhưng vẫn còn nhiễm chút non nớt, ngây thơ. Bấy giờ Hạ Duyên mới thấy Nu Na quen thuộc hơn tí. Cô kìm nén cảm xúc muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giao-duyen-ky-ngo/928536/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.