"Cô nghĩ tôi thích cô?" 
Lưu Tĩnh vỡ mộng trong giây lát, nhìn thấy thái độ và nghe thấy giọng điệu đó của anh thì cô đã hiểu ra, một người như cô thì sao có thể để anh thích được chứ? 
Có lẽ cô là dụng của của anh, là vật sở hữu của anh nên lúc Tống Thương Vũ quan tâm thì anh khó chịu. Khó chịu vì anh không muốn bị ai đụng đến dụng cụ ấm giường của mình? 
Nghĩ đến điều đó mà tim Lưu Tĩnh đã đau như cắt, cô không dám suy đoán lung tung nữa, chỉ nhẹ lắc đầu, nén bi thương vào trong, trả lời : "Em quên, anh làm sao lại có thể thích một người như em chứ." 
Dù có đau thương nhưng cô không khóc, nước mắt là thứ vô dụng nhất, cô cũng không nên rơi vì một việc không đáng. 
Lưu Tĩnh quay mặt đi, nhưng chưa kịp bước thì đã bị một lực mạnh kéo lại. Cô ngã vào một vòng tay ấm áp, hương thơm quen thuộc quấn quanh Lưu Tĩnh, dễ chịu vô cùng. 
Triệu Thiên Đình ôm cô vào lòng, bàn tay nắm chặt lấy tay cô, anh nhỏ nhẹ : "Anh thích em, cũng rất yêu em." 
Trái tim đập điên cuồng loạn xạ, Triệu Thiên Đình vừa nói gì, cô, cô có nghe nhầm không? 
Anh thích cô, Triệu Thiên Đình thích cô? 
Chuyện này là chuyện mà Lưu Tĩnh chưa bao giờ nghĩ đến, anh còn nói yêu cô, lại rất yêu, vì sao? 
Lúc trước, giữa cô và anh chỉ là giao dịch, còn bây giờ thì sao, anh cũng có tình cảm với cô? 
Vui sướng, hạnh phúc, cảm giác này rất tuyệt vời! 
"Anh... anh cũng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giao-dich/39197/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.