🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

"Được. Tạm biệt." Bàn tay run lên khi cầm lấy tấm danh thiếp. Lưu Tĩnh đứng lên, cô phải cố lắm mới trụ được thân thể. Cầm chặt tấm danh thiếp trong tay, Lưu Tĩnh bước khỏi ghế.

Quay ra sau, cô bước đi một mạch không quay đầu lại.

Bàn tay ướt đẫm mồ hôi nắm chặt lấy tấm danh thiếp. Không có gì để sợ hãi, phải thật kiên cường.

Không biết từ lúc nào, nước mắt cô đã nhẹ nhàng rơi ra khỏi hốc mắt. Không phải là sợ sệt điều gì, mà là vì bị xem thường, đây là lần đầu tiên cô bị người khác xem thường sỉ nhục.

Lưu Tĩnh yêu thích đóng phim, cô muốn đứng nơi cao để chiêm ngưỡng sự háo hức của khán giả phía dưới, đời cô chỉ ao ước vậy là đủ.

Nhưng không tài nào cô lên cao được, phải chăng vì cô không có gia thế, không có quyền lực, không có người nâng đỡ?

Lúc đầu tuy không được nhiều người yêu thích, nhưng Lưu Tĩnh vẫn cảm thấy vui, được sống với cuộc sống mình thích, đối với cô vậy là đủ.

Nhưng đời không như mơ, mẹ cô đang nguy kịch, Lưu Tĩnh phải đi ván cờ cuối. Kết quả rất đúng như mong đợi, nhưng Lưu Tĩnh lại không vui.

Rõ ràng là từ đầu cô đã khinh việc làm này, muốn tự mình đứng lên, nhưng bây giờ, chính cô lại đi làm việc mà mình khinh thường nhất. Đổi lại là sự nhục nhã ê chề.

Lưu Tĩnh lau vội những giọt nước mắt nóng hổi, cô phải bình tâm lại, mẹ đối với cô là quan trọng nhất, còn lại tất cả là gì cô đều không quan tâm.

Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giao-dich/39177/chuong-2.html

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.