Anh đau, nhưng là đau về phần thể xác. Chỉ cần thời gian qua đi, vết thương sẽ được chữa lành, Triệu Thiên Đình sẽ không còn đau nữa.
Nhưng Lưu Tĩnh đau là về phần linh hồn. Một nỗi đau đớn mất con mãi mãi không thể bù đắp. Mà cội nguồn của việc này là do anh gây ra, vậy nên bây giờ sao anh có thể nói đau chứ?
Dù có đau cách mấy cũng không thể bì được với nỗi đau của Lưu Tĩnh. Nếu như hôm đó anh không bỏ mặc cô thì mọi chuyện sẽ không đến mức này.
Là anh sai, dù anh có bị đau nhiều hơn thì anh vẫn chịu được. Còn cô, anh sợ cô sẽ không thể hết đau đớn khi nghĩ về chuyện quá khứ.
Triệu Thiên Đình lau nước mắt cho cô, sau đó vén tóc cô ra phía sau, anh trìu mến : "Xin lỗi em Tĩnh Tĩnh. Em có thể tha thứ cho anh và chúng ta sẽ bắt đầu lại một cuộc sống mới, một cuộc sống vui vẻ tự tại. Anh hứa sẽ không bao giờ khiến em tổn thương nữa, hãy tin anh. Được không Tĩnh?"
Dù có nói vạn câu xin lỗi cũng không bù đắp được gì, việc mà Triệu Thiên Đình có thể bù đắp tốt nhất cho Lưu Tĩnh là sau này sẽ chăm sóc tốt cho cô, bảo vệ cô, xem cô như tính mạng của mình mà yêu thương cô, lo lắng cho cô.
Tự hứa với lòng, nếu anh còn một lần nào đó không tin tưởng Lưu Tĩnh thì anh sẽ chết không toàn thây!
Những lời của Triệu Thiên Đình khiến Lưu Tĩnh vỡ òa trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giao-dich/3292541/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.