Lưu Tĩnh còn chưa định hình thì đã bị tên đó bịt miệng kéo lên xe. Vì sức lực đã không còn nên dù có phản kháng Lưu Tĩnh cũng không thể làm gì được. Dần dần, cô mất đi ý thức.
Chiếc xe nhanh chóng vọt đi.
Tống Thương Vũ chứng kiến cảnh ngắn ngủi vài giây này trong sự kinh ngạc. Lúc nãy hắn đến bệnh viện để thăm một người bạn nhưng khi ra ngoài thì thấy Lưu Tĩnh vừa chạy vừa khóc sau đó té ngã. Hắn định lại gần cô hỏi mọi chuyện thế nào thì cô đã bị người khác bắt cóc lên xe.
Tống Thương Vũ lo lắng nhanh chóng đuổi theo. Cầu mong là kịp.
Lưu Tĩnh đang mơ màng thì bỗng nhiên bị mưa trút xuống đầu, ướt cả người. Bất ngờ cô mở mắt ra.
Hai tay Lưu Tĩnh bị trói ra phía sau, miệng bị bịt chặt bằng băng dính. Nhìn xung quanh, nơi đây đều đã bị bụi bám rất nhiều, cô đoán đây chính là một ngôi nhà bị bỏ hoang.
Mùi ẩm mốc bốc lên khiến Lưu Tĩnh muốn nôn mửa.
Trước mặt cô là một tên đàn ông, trên tay gã cầm một cái gáo nước. Thì ra nước trên người cô là do gã tạt vào, không phải mưa. Ngay sau đó, gã dùng tay thô bạo tháo miếng băng trên miệng cô ra.
"Tố Văn?" Lưu Tĩnh bất ngờ lên tiếng, người đàn ông này cô nhận ra, gã là Tố Văn, anh trai của Tố Tư.
"Ngạc nhiên lắm sao? Mày cũng nên nghĩ đến ngày này khi đã giết hại em tao chứ?" Tố Văn bóp cằm cô, lực của gã không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giao-dich/3292539/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.