Triệu Thiên Đình thong thả ngồi xuống đối diện Tịch Viên, hai chân anh dang rộng ra, người hơi khom về phía trước. Anh hỏi : "Tiểu Viên, những ngày qua em có nói tốt cho anh về Tĩnh Tĩnh không?"
Với sự lợi hại của Tịch Viên, anh tin nếu nàng chịu ra tay thì mọi chuyện sẽ êm xuôi.
"Không có." Vẫn còn bất mãn vì Triệu Thiên Đình đã tự động tắt tivi của mình, Tịch Viên cắn mạnh quả táo.
"Tiểu Viên, sao em chưa hành động?"
Mấy ngày nay Lưu Tĩnh vẫn thờ ơ với anh, xem ra là Tịch Viên không nói giúp gì rồi.
Đau lòng thật, anh không hiểu cô em gái này vì sao lại nhẫn tâm nhìn anh mình chịu khổ như vậy.
Sáng nay Triệu Thiên Đình còn nhận được điện thoại của Du Vận, bà bảo anh nên tổ chức hôn lễ sớm. Nhưng Lưu Tĩnh không tha thứ thì làm sao anh có thể cho hôn lễ cử hành được chứ?
Tịch Viên liếc nhìn anh một cái, nàng như nghe được chuyện nực cười nhất. Tịch Viên nhếch môi nói : "Anh Thiên Đình à, tiểu Tĩnh còn chưa nguôi được giận đâu, để từ từ thời gian trôi qua em sẽ nói giúp anh. Bây giờ mà nhắc tên anh trước mặt cô ấy chẳng khác nào lấy dao đâm vào ngực tiểu Tĩnh."
Đây hoàn toàn là sự thật, Lưu Tĩnh còn chưa nguôi ngoai được nỗi đau mất con thì làm sao có thể tha thứ cho Triệu Thiên Đình?
Tịch Viên thật sự hết nói nổi với Triệu Thiên Đình, anh có bị ngốc không đấy?
Dao đâm vào ngực? Câu nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giao-dich/3292528/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.