Lưu Tĩnh bất ngờ bị quấy rầy giấc ngủ, cô nheo mắt chặt lại, khó khăn nhấn nút nghe mà alo một tiếng, cũng không cần biết đối phương là ai.
"Tiểu Tĩnh."
Nghe được giọng nói quen thuộc, Lưu Tĩnh bật dậy nhanh chóng, là mẹ Lưu, bà đã biết được tin rồi ư?
"Mẹ, con vừa dậy nên không biết là mẹ gọi đến."
Chết chắc rồi, đây là lúc nguy hiểm nhất, bây giờ Lưu Tĩnh phải diễn thật tốt. Cô không thể để mẹ mình lo lắng dù chỉ một chút.
Bằng giọng nói biếng nhác như thường ngày kèm theo một nụ cười, điều này đã khiến mẹ Lưu bớt lo lắng hơn, nhưng bà vẫn không hiểu lý do vì sao hôn lễ của cô đã bị hoãn lại.
Mẹ Lưu chưa kịp lên tiếng hỏi thì Lưu Tĩnh đã nhanh nhảu đáp : "Con quên mất nói cho mẹ biết chuyện hôn lễ. Mẹ, hiện tại hôn lễ của con đã được hoãn lại, mẹ không cần đến đây đâu. Lí do thì rất đơn giản, cũng tại Triệu thị đang đầu tư một công trình mới, quy mô rất lớn, công việc thì chồng chất. Thiên Đình không quan tâm đến việc công ty, một mực muốn cử hành hôn lễ, nhưng con thì muốn anh ấy lo công việc trước, dù sao thì việc ở công ty rất quan trọng, không thể để lỡ. Vì thế con đã khuyên Thiên Đình rất nhiều, cuối cùng anh ấy cũng đồng ý. Tất cả mọi chuyện đều là do ý của một mình con, mẹ đừng trách Đình nha mẹ."
Huyên thuyên một tràng dài, Lưu Tĩnh cố tỏ ra tâm tình thật tốt và thoải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giao-dich/3292507/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.