"Ý em là sao?" Chị Tiêu nghe được câu trả lời của cô thì vô cùng ngạc nhiên, Triệu tổng rất yêu thương Lưu Tĩnh, nhưng hiện tại vì sao lại xảy ra cớ sợ này?
Lưu Tĩnh mím môi, cô không trả lời chị Tiêu mà chỉ lặng lẽ ngồi xuống bàn và bắt đầu ăn những món mà chị Tiêu đã làm cho cô.
Thức ăn hôm nay, tệ thật.
...
Ăn xong Lưu Tĩnh liền đi lên lầu, theo thói quen, Lưu Tĩnh mở cửa phòng ngủ.
Căn phòng vẫn sạch sẽ và ngăn nắp nhưng cô biết hôm qua nó đã hỗn loạn thế nào.
Sao cô lại vào đây chứ, nơi này đâu còn là của cô?
Lưu Tĩnh đem vội vài đồ dùng cá nhân sang phòng bên, khoảng nửa giờ sau thì cô đã hoàn tất công việc.
Công ra công, tư ra tư, Lưu Tĩnh không nên vì thất tình mà bỏ cả sự nghiệp, vì vậy cô gạt đi cảm xúc bất thường, chăm chú đọc kịch bản.
Nhưng dù có cố đến mấy, một chữ vẫn không thể vào đầu. Cứ đọc là cô lại nhớ đến đêm hôm qua hai người kia ân ái thế nào, Lưu Tĩnh lại đau lòng nữa rồi.
Tại sao cô lại yếu đuối thế này, có một chuyện nhỏ mà cứ buồn mãi.
Bị phản bội, không ngờ lại là cảm giác này.
Lần đầu bị Hàn Lang phản bội, cảm xúc của cô không đến nỗi bi thương như hiện tại. Nhưng không hiểu sao, bị Thiên Đình phản bội thì cô lại như biến thành người khác. Muốn bình tâm cũng không được.
Ngồi trên giường, ánh mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giao-dich/3292505/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.