Cả ngày hôm nay Lưu Tĩnh không ra ngoài được, thân thể cô đau quá, cử động nhẹ đều cảm thấy đau. Ăn cơm hay uống nước cô đều nhờ chị Tiêu giúp đỡ.
Dù Lưu Tĩnh đã cố gắng mặc đồ thật kín nhưng chị Tiêu vẫn nhìn ra được những dấu hôn đỏ chói kia và chị cũng hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Chị Tiêu cứ nghĩ vì lâu ngày Triệu tổng không gặp Lưu Tĩnh nên nhớ nhung quá mức và mạnh mẽ quá lực. Chị cũng không nghĩ sâu xa.
Lưu Tĩnh sau khi nhận cơm từ tay chị Tiêu thì bình thản ăn, nhưng mà cô lại nuốt không trôi.
Cố gắng ăn một ít, nhưng ăn mãi mà vẫn
không thấy ngon gì.
Vì mấy hôm nay cô không có cảnh quay nên không sao, có thể nghỉ ở nhà vài ngày.
Nghĩ đến Triệu Thiên Đình, bất giác Lưu Tĩnh sợ hãi.
Triệu Thiên Đình hôm qua hình như là một con người khác, đó là lần đầu tiên cô gặp một Triệu Thiên Đình tàn bạo như vậy. Không hiểu sao, Lưu Tĩnh cảm thấy bức bách vô cùng.
Hôm qua nói không được vậy thì hôm nay cô sẽ nói, cô muốn giải thích rõ mọi chuyện với anh.
Lưu Tĩnh gọi cho Triệu Thiên Đình một lúc lâu nhưng anh không bắt máy. Cô kiên nhẫn gọi mấy lần nhưng vẫn không liên lạc được. Xem ra, anh không hề muốn nghe cô giải thích.
Nước mắt lại một lần nữa rơi xuống, tại sao mọi chuyện lại đến nông nỗi như vậy? Có phải cô đã sai ở đâu không, hay là cô mãi mãi sẽ không có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giao-dich/3292502/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.