Lưu Tĩnh lắc đầu : "Em không sao. Vẫn may là có người giúp."
Bắt gặp vẻ mặt ân cần lo lắng đó của Triệu Thiên Đình, Lưu Tĩnh thật sự vui mừng. Anh quan tâm cô, cô rất hạnh phúc.
Nghe được câu trả lời của cô Triệu Thiên Đình mới thở phào trong lòng, vẫn may là cô không sao, nếu như thật sự có sao, có lẽ anh sẽ không bao giờ tha thứ cho kẻ đã bắt cóc cô.
"Em nhớ khuôn mặt của bọn bắt cóc em không?" Bằng mọi giá anh phải trừng trị họ, dám đụng đến Lưu Tĩnh, đừng một ai được yên!
"Dạ không."
"Bất kể kẻ đó là ai anh cũng sẽ không tha." Triệu Thiên Đình vuốt ve khuôn mặt khả ái của Lưu Tĩnh bằng động tác vô cùng nhẹ, như đang vuốt ve một báo vật mà anh trân quý. Chỉ là giọng nói của anh hoàn toàn khác với bàn tay dịu dàng kia, anh thốt ra một câu bằng giọng vô cùng lạnh lùng, không một chút cảm xúc.
Không chỉ muốn tìm những kẻ bắt cóc, anh còn muốn tìm ra chủ mưu phía sau. Kẻ hại Lưu Tĩnh sẽ không có kết cục tốt!
"Đình, không cần đâu." Lưu Tĩnh siết lấy bàn tay anh, thật sự cô không muốn anh vì điều này mà phải tốn công, "Từ nay về sau em sẽ ở cạnh anh, sẽ không xảy ra nguy hiểm nữa. Vì thế chuyện này cũng sẽ không xảy ra nữa đâu, anh không cần vì em mà tìm bọn họ."
Triệu Thiên Đình không đồng ý, anh thật sự rất căm giận. Nếu như không có người cứu thì Lưu Tĩnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giao-dich/3292485/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.