"Em cứ xem như không có gì là được." Ngước lên nhìn Lưu Tĩnh, khóe môi Tống Thương Vũ nhẹ cong lên. Nghe giọng điệu oán trách đó của cô thì hắn biết cô không vui.
"Sao họ không trực tiếp lại bắt chuyện với anh chứ?" Thấy mọi người chỉ chỉ trỏ trỏ, Lưu Tĩnh lại càng khó chịu.
Cô ghét nhất lúc mình đang ăn thì bị người khác nhìn chằm chằm.
"Tôi đang ăn." Vì thế họ biết phép lịch sự, không quấy rầy Tống Thương Vũ.
"Anh ăn công khai như vậy không sợ chó săn rượt đuổi à?"
"Khách sạn danh giá như thế này chẳng lẽ để bọn chó săn vào làm loạn?"
"Cũng không biết được." Lưu Tĩnh nhún vai.
Về vấn đề tại sao Tống Thương Vũ không ăn với mọi người trong đoàn phim mà lại đi ăn với cô cô cũng không cần thiết phải hỏi, có lẽ hắn cũng không thích náo nhiệt. Vì thế mà hắn còn đuổi luôn trợ lí của mình và Giang Thi sang bàn khác ăn, hắn muốn yên tĩnh.
Nhưng yên tĩnh cũng không được vì Lưu Tĩnh cứ líu ríu mãi bên tai.
Tống Thương Vũ nhìn ánh mắt vô tư lự của cô mà thấy yên bình, phải chi ngày nào cũng được đi ăn cùng cô thì hay biết mấy.
Nhìn xuống đôi môi đỏ mọng kia, bỗng nhiên hắn nhớ đến nụ hôn hôm qua của Lưu Tĩnh, tim hắn bỗng chốc đập nhanh hơn một cái.
Suy nghĩ một lúc, Tống Thương Vũ âm trầm hỏi cô : "Lưu Tĩnh, cuộc sống hiện tại của em hạnh phúc chứ?"
Hắn muốn biết, cô đã lựa chọn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giao-dich/3292477/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.