Hai người nhốn nháo đánh cuộc, cuối cùng cũng không có phân thắng thua.
Đối với Liên Tĩnh Bạch mà nói, thua bởi Mịch Nhi cũng không có vấn đề gì,nhưng sở trường hàng năm của cô là thuật dùng dao cho nên thân thể hoàntoàn không có cách nào so sánh với thân thể khỏe mạnh tập tành hàng ngày của anh, anh đã cố ý giám tốc độ rất nhiều, cô dùng hết toàn lực cuốicùng cũng chỉ tới đó cùng lúc với anh.
Nếu như anh chậm nữa rõràng là nhường quá mức, nhất định Mịch Nhi cũng sẽ ồn ào nói thắng không cần dùng võ, muốn truy cứu trách nhiệm của anh.
Nhưng khi bọn họ đồng thời đi lên đỉnh núi, thấy tia sáng mặt trời đầu tiên xuyên quachân trời chậm rãi mọc lên, đã không còn quan tâm tới thắng thua.
Cảnh đẹp đã say lòng tâm hồn người.
Ánh mặt trời cắt qua chân trời, chiếu sáng khắp cả vùng đất, chân trời bịnhuộm màu sắc có loại rực rỡ lóe mắt, ánh mặt trời màu vàng chiếu lênmái tóc hai người giống như một tầng hoàng kim, vẻ ngoài hai người đềurất tuyệt mỹ, hiện tại càng được tôn lên tuyệt đẹp.
Cảnh đẹp động lòng người, quan trọng hơn là người đẹp động lòng.
Có người tương trợ, một đường mỗi bước đi qua cũng sẽ biến thành phong cảnh, cũng sẽ niêm phong cất vào trí nhớ.
Liên Tĩnh Bạch cùng Mịch Nhi nắm chặt hai bàn tay, tâm tư đều không hẹn màcùng nhau có chung một ý niệm, sẽ không buông tay nữa, đời này kiếp này, tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tay anh / tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giao-dich-trien-mien-co-vo-nuoi-tu-be-cua-tong-giam-doc/1990976/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.