"Đó không phải là rất tốt sao, anh biết em là bác sĩ thiên tài giỏi nhất, bất luận là ở đâu,cũng có thể chữa khỏi cho bệnh nhân. . . . . . Chỉ là, em cũng đã nóilâu rồi, bây giờ anh cũng đã hiểu hết quá khứ của em, chúng ta chỉ nóitới đây được không? Trời không còn sớm, chúng ta cũng nên nghỉ ngơi rồi. . . . . ."
Liên Tĩnh Bạch dịu dàng vuốt ve mái tóc Mịch Nhi, nhẹ giọng nói.
Anh biết, nếu Mịch Nhi bắt đầu kể ra chuyện hai năm đơn độc, đều tốt đẹpvui vẻ đáng giá kiêu ngạo nhớ lại, thì nó cũng nói rõ một chuyện: trongnhững năm kế tiếp định kể, đã trải qua không như ý chuyện.
Tất cả trí nhớ thê thảm của cô cũng đã xảy ra sau ba năm kia, quen biết vớiđứa trẻ đó, đến chuyện nó bị bệnh tật đe dọa, cô lại không thể cứu vãnđược mạng nó, đoạn bi kịch đau thương sâu nhất cũng đã xảy ra trong thời gian đó.
Anh không muốn để cô nhớ lại những chuyện không vui,không hy vọng cô lại mở ra vết sẹo lần nữa, anh tình nguyện sẽ không bao giờ hỏi về quá khứ của Mịch Nhi, vĩnh viễn không muốn biết được đoạnlịch sử kia . . . . . .
"Em không sao, anh đừng lo lắng nhưvậy...em phải nói xong." Mịch Nhi ngước mắt nhìn thẳng vào mắt Liên Tĩnh Bạch, sự quan tâm săn sóc của anh có thể cảm nhận được, nhưng anh càngnghĩ về cô như vậy, cô lại càng không muốn giấu anh chuyện này.
Cho dù ánh mắt cô bởi vì lời nói tiếp theo mà bắt đầu khẽ run, cho dù bảnnăng thân thể không muốn nhớ lại chuyện ba năm này, thì lần này cô cũngkhông muốn dừng lại, cô quyết định muốn thổ lộ ra tất cả.
"Được,vậy em từ từ nói, chúng ta không nóng vội --" Liên Tĩnh Bạch dùng chópmũi nhẹ nhàng đụng vào chóp mũi cô, thân mật dịu dàng trấn an cô, "Chỉcần em nói, anh đều nghe."
Mịch Nhi nắm thật chặt tay Liên TĩnhBạch, kiên cường lấy thêm dũng khí, mới gằn từng chữ nói: "Trong hai năm vừa mới bắt đầu gia nhập bác sĩ không biên giới, em hăng hái không sợchút nào, mặc dù điều kiện chỗ ở không phải tốt nhất, chỗ chúng em đicứu viện cũng không phải ác liệt nhất khó khăn nhất, nhưng em hết sứccẩn thận trợ giúp nhiều người. Từ từ, em trở thành người có kinh nghiệm, gia nhập tổ chữa bệnh tinh anh của bác sĩ không biên giới, bị phái điqua các quốc gia cùng thành thị gặp nạn nghiêm trọng, càng ngày càngnguy hiểm. Em cũng lần đầu tiên nhìn thấy đủ loại thảm kịch trần gian,mắt thấy các cảnh tượng không có cách nào hình dung không thể nào nhịnđược, cảnh tượng thê thảm khiến em cả đêm ngủ không yên, bóng ma tronglòng càng dâng lên --"
"Tất cả đã qua . . . . ." lòng Liên TĩnhBạch căng thẳng, anh dịu dàng hôn lên má cô, khẽ vuốt ve lưng cô nói,"Những thứ kia đều đã qua, em không cần nghĩ tới quá nhiều --"
Anh có thể tưởng tượng ra Mịch Nhi lúc đó hoảng sợ thế nào, dù lúc cô họctập đã giải phẩu rất nhiều thi thể, trên phim ảnh gặp qua rất nhiều cảnh tượng thảm kịch bi thảm, cũng không có cách nào so sánh với sự chânthật, cuộc sống thực tế chỉ biết tệ hại lạnh lùng hơn, bi kịch xảy ra sẽ tàn nhẫn máu tạnh hơn.
Chiến tranh đạn bắn khiến người ta cảmnhận được sự đau đớn, bệnh tật nghèo khổ khiến dân kêu lên thảm thiết,thiên tai nguy nan cũng khiến tất cả sinh mệnh vùng vẫy giãy chết, hiệntrường chân thật sẽ càng thảm kịch thảm hại hơn, nhìn thấy mà còn ghêngười.
Cái loại cảnh tượng địa ngục trần gian cực kì bi thảm, anh chỉ tưởng tượng cũng thấy rung động hoảng sợ rồi, huống chi là Mịch Nhi chính mắt thấy được tất cả!
Cô luôn luôn được bảo vệ, lần đầutiên thấy cảnh tượng thê thảm thì lúc đó cảm nhận được sự xúc động gấpbội, tâm lý vô cùng mãnh liệt đánh thẳng vào sự tín niệm của cô, cô đãđến tình trạng thao thức cả đêm, cảnh tượng kinh hãi như vậy nhất địnhkhiến cô vô cùng khổ cực. . . . . .
Mịch Nhi cứng rắn kéo khóemôi thành nụ cười khổ: "Đúng vậy, đã qua, thời điểm em yếu ớt cũng đãqua. Mặc dù thời điểm mới tới nơi đó, em thật sự cũng không thể chịuđựng được cảnh tượng trước mắt, không chỉ có công việc chữa bệnh hoàntoàn không thể tiến hành, ngay cả cuộc sống của mình cũng làm cho rốithành đoàn, bấy giờ không còn cách nào, em chỉ có thể tạm thời chuyểndời đến bộ hậu cần, vừa quản lý vật liệu tiền tài, vừa thích ứng hoàncảnh bên đó. Trải qua thời gian rất dài tâm lý cũng được dựng lên, emmới hoàn toàn khôi phục bình thường, mới có thể tiếp tục tận dụng chứctrách của bác sĩ."
Cô chớp mắt nhìn, lôi kéo Liên Tĩnh Bạch xúcđộng nói: "Anh Tiểu Bạch, nhất định anh không biết, lúc em làm hậu cầnđứng xem thấy bao nhiêu thảm kịch, rõ ràng chấn động thay đổi cuộc sốngcon người. Em bắt đầu cảm thấy thế giới ấy không công bằng, như chúngta, phần lớn chúng ta được sinh ra, đều bắt đầu là có thể hưởng thụ điều kiện vật chất may mắn, chưa bao giờ thiếu cơm thiếu áo, sinh mạng cũngđược bảo đảm; nhưng những người sinh ra trong khu nghèo khó chiến loạn,cũng chỉ có tai nạn, bọn họ chịu đựng khổ sở từ trước đến nay ta khônggặp phải hay nghĩ tới, nhưng bọn họ vẫn kiên trì sống. . . . . . Chúngta hạnh phúc dường nào, vừa vặn chỉ sống giống như vậy, chúng ta so vớibọn họ hạnh phúc quá nhiều."
"Đúng vậy, chỉ cần hướng về phíatrước thì họ sẽ thấy mạnh mẽ hơn, chỉ cần hơi cúi đầu, chỉ cần khôngphải lo một số bữa ăn ngày mai, phần lớn mọi người đều sẽ cảm thấy hạnhphúc --" Liên Tĩnh Bạch theo lời cô thở dài nói, "Đương nhiên chúng tahạnh phúc, vô luận là về vật chất hay trên tinh thần, chúng ta còn đượchưởng hết tình yêu mà toàn thế giới hâm mộ, đây là hạnh phúc lớn dườngnào. Có thể tưởng tượng đến mỗi giờ mỗi phút trên trái đất này có vô sốngười gặp bất hạnh, chúng ta cũng cần lấy hạnh phục của mình chia sẻ cho họ, đủ khả năng trợ giúp bọn họ --"
"Ý nghĩ của chúng ta giốngnhau, đều lấy lòng thương người đối đãi với người khác, thật ra chúng ta đã có lương tri. Em đều biết, những năm gần đây, anh Tiểu Bạch vẫn dùng lợi nhuận của Triển thị cùng FL đóng góp cho cơ quan từ thiện, chínhem cũng từng xử ly qua khoản tiền lớn lao mà anh gửi đến bác sĩ khôngbiên giới. Bây giờ em có thể cam đoan với anh, mỗi một phần tiền đềumang cứu trợ cho những người đó, tuyệt đối không có tham ô, không có đút tiền riêng." Mịch Nhi lấy thân phận nhân viên, nghiêm túc bảo đảm vớianh nói.
Chợt nghĩ đến một chuyện, giọng nói của cô nhẹ nhàngtăng lên: "Thật ra thì, em cũng đã thấy cha thông qua danh nghĩa củaMOON tổ chức quyên tặng tiền bạc cùng vật liệu, ông vẫn luôn không biếtmấy năm này em tham gia bác sĩ không biên giới, ông quyên tặng tiền tàicũng không giống Dịch Nhi bởi vì em, nhưng số tiền này cùng thực sự trợgiúp cho rất nhiều người, có tác dụng rất lớn, ông thật sự quan tâm tớixã hội chân thành nhất."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]