"Anh đừng suy nghĩ lung tung, trước hết nghe em nói, không có nguy hiểm giống như anh tưởng tượng, chúng em đối mặt với hoàn cảnh tuyệt đối không phải phức tạp như thế! Trong tổ chữa bệnh vẫn duy trì thái độ cũ, chẳng phân biệt quốc tịch vì binh lính cùng bình dân bị thương trên chiến trường đều được cứu trợ, sẽ không có người cố gắng bất lợi đối với chúng em, bởi vì khả năng trong trận tiếp theo, chúng em sẽ cứu trị cho họ. . . . . ." Mịch Nhi nhảy lên, cuống quít giải thích, "Anh cũng biết, hai bên quân đội chủ yếu dựa vào sự tin cậy với quân y của mình, công việc chủ yếu của chúng em là giúp những bình dân vô tội bị dính líu vào chiến trận, vì bọn họ cung cấp cứu trợ Chủ Nghĩa Nhân Đạo. Em đều ăn ở tại nhà bình dân, cũng không có ăn gió nằm sương!"
Liên Tĩnh Bạch hít sâu mấy hơi, anh ngẩng đầu lên, vươn đôi tay về phía trước, ôm Mịch Nhi vào trong ngực nói: "Tới đây!"
"À?" Mịch Nhi nghiêm túc nhìn sắc mặt anh nói chuyện, mới thận trọng dựa đầu vào trong ngực anh, "Anh Tiểu Bạch, chuyện này em chỉ nói cho một mình anh, đến cha mẹ em cũng không dám nói, anh cũng không cần tức giận. . . . . . Em thật sự không có gặp phải nguy hiểm gì --"
Mịch Nhi ngốc. . . . . ." Liên Tĩnh Bạch ôm chặt lấy cô, giống như ôm lấy toàn thế giới, nặng nề rung động nói, "Anh không phải tức giận, anh là đau lòng vì em. .
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giao-dich-trien-mien-co-vo-nuoi-tu-be-cua-tong-giam-doc/1990917/chuong-151.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.