Chương trước
Chương sau
Cũng không chờ Mịch Nhi hồi phục tâm tinh, nói ra lời cảm ơn và hối hận, Liên Tĩnh Bạch chiếu tiếp hình ảnh kế tiếp, khiến cảm xúc của cô tiếp tục tích lũy.

Cô hai mươi mốt tuổi, hai mươi hai tuổi, từng sinh nhật đều có chụp và quay cảnh anh tỉ mỉ chuẩn bị quà tặng, hai cái sinh nhật này đã kết thúc, còn có một số ảnh bình thường hàng ngày, nhân vật bên trong là anh trong năm năm qua bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu tiện tay nghiêm túc chọn lựa các vật nhỏ. Đây cũng là đồ lưu niệm mỗi lần anh đi công tác về muốn đưa cho cô, cái nào cũng tinh xảo đáng yêu, hoàn toàn phù hợp với sở thích của cô.

Hình ảnh tích lũy trong năm năm rất dài rất dài, nhưng Mịch Nhi lại thấy như thời gian thoáng qua, cô từ hình ảnh trên màn hình, có thể thấy lúc anh đặc biệt tỉ mỉ chuẩn bị quà tặng hết sức chuyên chú, từng giai đoạn cô đã để lỡ đều được Liên Tĩnh Bạch ghi chép lại, chỉ là nhìn anh, Mịch Nhi đã nhìn đến không dứt mắt ra được.

Cô càng nhìn ra dụng tâm và nhớ nhung của anh, chỉ là lúc đang chọn quà hoặc giải thích từ đâu tới thỉnh thoảng gọi tên cô, cũng tình chân ý thiết động lòng người.

Sau khi công bố quà tặng trên màn hình, chùm ánh sáng đều sẽ xuất hiện vừa chân thật lại hư ảo, vẫn chiếu rọi đến các góc trên đài. Giống như là tìm kho báu, Mịch Nhi đi theo chùm ánh sáng tới từng góc một, nơi đó nhìn thấy vật phẩm chân thật như trên màn hình.

Nơi đó có dấu vết Liên Tĩnh Bạch chuẩn bị các loại quà tặng cho cô, quà sinh nhật đương nhiên là nhất dụng tâm tinh xảo nhất, hơn nữa là quà tặng mua ở nơi anh đi công tác làm việc, cũng không nhất định đều là đắt tiền, nhưng mỗi một món cũng kết tinh tâm huyết của anh, chỉ nhìn tâm ý cũng đã trân quý tột cùng, là vật báu cô cực kỳ thích.

"Anh. . . . . . anh Tiểu Bạch, anh hà tất phải. . . . . . Anh quá cực khổ rồi, em đâu đáng để anh hao tổn nhiều tinh lực đi thu thập chuẩn bị những thứ này như vậy. . . . . ." Theo càng ngày càng nhiều quà tặng xinh đẹp hiện ra trước mặt Mịch Nhi, cô giống như là bị đủ loại vật báu bao vây, bị lo lắng và nhớ nhung của anh cho tới nay bao phủ, đáy lòng chỉ còn lại rung động và cảm động không ngừng.

Cô không nghi ngờ những quà tặng này là Liên Tĩnh Bạch tích lũy được trong năm năm kia, lại càng không hoài nghi anh mỗi lần chuẩn bị quà tặng đều nghĩ thầm nhớ tới cô, bởi vì rất nhiều quà tặng rõ ràng có thời kì đặc biệt không thể nào làm giả, tất cả đều dựa theo sở thích của cô lựa chọn càng không có khả năng đến lúc này mới đi thu thập.

Anh vẫn kiên trì làm như vậy, yên lặng không nói chờ đợi lâu như vậy, khi anh giống như bây giờ đưa tất cả vật báu chất đống như núi đưa đến trước mặt cô, gây cho cô tác động vô cùng khổng lồ. . . . . .

Nhưng anh không cần như vậy, thật không cần thiết trong những ngày cô rời đi vẫn như cũ nghĩ cho cô như vậy!

Đây sẽ khiến cô khó chịu biết bao, lòng không đành dường nào, cô có tài đức gì, có thể khiến Liên Tĩnh Bạch ưu tú xuất sắc như thế đối đãi như vậy. . . . . .

Liên Tĩnh Bạch khẽ cười lắc đầu một cái, đeo một vật trang sức đáng yêu lên đầu Mịch Nhi, êm ái nói: " Trong năm năm em rời đi này, mỗi một sinh nhật của em anh đều đặc biệt chuẩn bị quà, nếu như anh ở các quốc gia khác phát hiện vật rất thích hợp với em, cũng sẽ lập tức mua lại, nghĩ tới muốn đưa bọn chúng cho em. Mỗi lần anh đều sẽ nghĩ, em mà trở về thấy được nhất định sẽ rất thích, đây là trụ cột để anh chống đỡ trong mấy năm đó, coi như là cách giải sầu lúc anh nhớ em, làm sao sẽ cảm thấy khổ cực đây? Em đương nhiên đáng để anh làm như vậy, ai bào em là cô vợ nhỏ của anh, toàn thế giới cũng chỉ có em đáng để anh làm như vậy, khiến anh nóng ruột nóng gan vẫn không an tâm . . . . . ."

Mịch Nhi nhào vào lòng Liên Tĩnh Bạch, ôm eo anh thật chặt, bị lời anh nói làm cảm động nói không ra lời, cô không cách nào gánh chịu tình yêu nồng đậm như vậy, không cách nào nói ra lời tương xứng, chỉ có thể không ngừng run rẩy cảm động.

Liên Tĩnh Bạch vuốt ve mặt cô, nói tiếp: "Nhưng mà, anh đã đợi lại đợi, vẫn không thấy bóng dáng em, có lúc anh cũng sẽ chán ngán thất vọng, tiện tay bỏ lại quà tặng không dễ dàng thu thập được. Cho nên trước khi em trở lại bọn chúng dường như đến khắp toàn cầu, lúc ấy anh ở trong biệt thự một quốc gia nào đó, bọn chúng cũng bị đặt ở đó. Thật ra mấy ngày trước dẫn em đi du lịch vòng quanh thế giới ngắm cảnh, thật ra thì anh chỉ đang trì hoãn thời gian, lén lút, anh gấp rút cho người đem bọn chúng chuyển về nhà ."

Liên Tĩnh Bạch chỉ vào tất cả quà tặng đặt trước mặt, cực dịu dàng nói: "Hiện tại, bọn chúng cuối cùng đã tới trong tay em, nỗi ám ảnh và tâm nguyện của anh cho tới nay đã tốt đẹp, điều này cũng khiến anh rất vui mừng."

"Thật xin lỗi anh Tiểu Bạch! Anh vì em làm rất nhiều chuyện, nhưng mấy năm qua em lại chỉ mang cho anh đau xót vô tận. . . . . ." Mịch Nhi hổ thẹn cúi đầu, "Anh nhớ từng cái sinh nhật của em, tỉ mỉ chuẩn bị tất cả quà tặng cho em, mà trong năm năm kia em không có mang lại gì cho anh, sinh nhật hàng năm của anh em đều quên. . . . . ."

"Đứa ngốc! Biết em trong mấy năm này làm chuyện dâng hiến vĩ đại cho nhân loại, làm sao anh có thể trách em!" Liên Tĩnh Bạch ôm lấy Mịch Nhi để cô nhìn thẳng vào mắt anh, "Thứ đó căn bản không quan trọng, sinh nhật của anh cũng không đặc biệt, chỉ cần em trở lại là tốt rồi, không bao giờ đi nữa là được, trải qua từng cái sinh nhật sau này với anh là được rồi!"

Môi mỏng nhiệt tình dán lên môi đỏ mọng của cô, đôi môi ma sát, gắn bó như xương với thịt, quấn quanh đầu lưỡi, mút vào trêu đùa, hai người nồng đậm thở dốc đan vào một chỗ, cảm giác tê tê dại dại, lập tức gặm nhấm kích động trái tim hai người.

Giờ khắc này, tình yêu nóng bỏng triền miên lại kịch liệt, hai người vốn là tâm tâm tương hứa, bốn phía trưng bày tất cả quà tặng đẹp nhất quý báu nhất tích lũy nhớ nhung trong năm năm, khiến Liên Tĩnh Bạch và Mịch Nhi phát ra tình cảm mãnh liệt xúc động triền miên nhất, rơi vào hôn sâu nóng bỏng không thể tự kiềm chế.

Nụ hôn kéo dài hồi lâu, Liên Tĩnh Bạch đợi Mịch Nhi hồi phục tâm tình, xoay người từ đống quà tặng chọn mấy thứ thích hợp với cô nhất, đổi mới trang trí của cô hoàn toàn, khiến Mịch Nhi lộ ra dáng vẻ xinh đẹp linh động nhất.

"Nói cho anh biết, em còn thích những quà tặng này của anh không?" Liên Tĩnh Bạch biết rõ còn cố hỏi, anh càng cười thần bí hơn, "Nhưng hôm nay không chỉ như thế."

Anh kéo Mịch Nhi vẫn còn cúi đầu nhìn những quà tặng kia đi tới vài bước, đứng lại một chỗ anh đã lên kế hoạọa, anh kéo dài âm thanh, học giọng điệu của ảo thuật gia nói: "Kế tiếp, chính là chứng kiến thời khắc kỳ tích! Tiểu thư Mịch Nhi, ngàn vạn lần không được nhắm mắt, em sẽ ngạc nhiên với tất cả trước mắt!"

Theo tiếng nói của anh vừa dứt, dụng cụ được thiết lập chương trình đặt ra tốt trình tự vũ khí phát ra một tiếng vang trong trẻo, sau đó, trong tầm mắt Mịch Nhi đối mặt, cả căn phòng giống như thay da đổi thịt, tất cả cảnh tượng cũng thay đổi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.