"Mịch Nhi ngốc, tại sao có thể khóc thành dạng này. . . . . ." Liên Tĩnh Bạch vốn muốn đợi để cô khóc suốt đến khi phát tiết xong tất cả cảm động, nhưng hiện tại cô một bộ mặt chóp mũi hồng hồng hốc mắt hồng hồng khóc đến suýt nữa tan vỡ, khiến anh làm sao có thể tiếp tục đặt mình bên ngoài.
Anh dứt khoát từ trạng thái quỳ xuống đất đứng dậy, trực tiếp kéo tay Mịch Nhi qua, vừa vặn bá đạo ** đeo chiếc nhẫn nhỏ phù hợp với cô vào tay cô, tự nhiên nói: "Nếu em cảm động nói không ra lời, như vậy nhất định là đồng ý. Ngoan, đeo nhẫn trước rồi hãy nói những thứ khác."
Miệng Liên Tĩnh Bạch nói đến đây, động tác trên tay cũng không dừng lại, sau khi anh lấy chiếc nhẫn vững vàng nhốt chặt Mịch Nhi, liền dịu dàng ôm cô, bắt đầu không ngừng giúp cô lau nước mắt, một tay khác còn nhẹ vỗ lưng cô, an ủi Mịch Nhi.
Anh muốn nhìn bộ dạng cô cảm động, nhưng hoàn toàn không muốn thấy cô rơi nước mắt, nước mắt của cô sẽ khiến anh cũng cảm động lây tan nát cõi lòng.
Mịch Nhi khóc rất lâu, thật lâu sau, mới từ từ hồi phục tâm tình kích động, không hề sụp đổ vượt ngoài tầm kiểm soát nữa.
Cô xấu hổ ngẩng đầu lên, nhìn dấu vết bị cô khóc ướt trên ngực Liên Tĩnh Bạch, nhất thời cảm thấy vừa rồi mình sụp đổ không kiểm soát được quá mất mặt.
Rõ ràng phải là cầu hôn rất hạnh phúc rất ngọt ngào, lại bị cô làm cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giao-dich-trien-mien-co-vo-nuoi-tu-be-cua-tong-giam-doc/1990890/chuong-164.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.