Liên Tĩnh Bạch vuốt ve tóc Mịch Nhi, đầu ngón tay đụng vào đá quý khảm trên vòng tai trái của cô, nhẹ nhàng nói tiếp: "Đúng là, vài ngày trước em nói cho anh biết nơi em trải qua chuyện này, trong năm năm rời khỏi, em tham gia bác sĩ không biên giới, dâng hiến tất cả thời gian và y thuật trong vô tư ở quốc gia bệnh tật loạn lạc, giúp đỡ vô số nhân dân nghèo khổ nhất tai nạn nhất, trưởng thành nhiều như vậy học tập nhiều như vậy... Điều này khiến anh xúc động sâu sắc, anh biết, thật ra một giây em cũng không thể rời bỏ y học, trị bệnh cứu người với em quan trọng giống như hô hấp, tuyệt đối không thể thiếu. Cho nên, anh quyết định trước tiên giao bệnh viện cho em, không thể gông cùm xiềng xích thiên phú và ý thức trách nhiệm của em."
Liên Tiên Bạch thở dài, mới chậm rãi nói: "Em có thể cũng dùng tất cả thời gian sau khi trở lại đi theo anh, nhẫn nại không đụng vào bất kỳ chuyện liên quan đến y học, độc chiếm em lâu như vậy, anh đã rất thỏa mãn rất vui vẻ, sau này, em nên ở trong bệnh viện Mộc Ái tận tình phát huy sở trường của em, đi làm chuyện em thích làm."
"Sẽ không, ở chung một chỗ với anh Tiểu Bạch, em cũng rất vui vẻ, những ngày qua em không có chạm vào dao giải phẩu, cũng hoàn toàn không có làm gì..." Mịch Nhi không ngừng lắc đầu, phủ nhận lời anh nói, "Em thích theo anh, đây là thật, anh không cần làm như vậy, thật không cần "
Liên Tĩnh Bạch khẽ mỉm cười, hiểu rõ nói: "Anh biết, anh cũng không nói em không muốn cùng với anh, chỉ là trừ theo anh ra, em còn có những thứ khác yêu thích muốn đi chú ý. Thật ra thì chúng ta là người giống nhau, tựa như anh cũng vô cùng thích đơn độc sống chung một chỗ với Mịch Nhi, mà anh cũng không thể rời bỏ công ty không thể vứt bỏ chuyện trên thương trường, em không thể vứt bỏ chính là chăm sóc người bị thương, có sở thích trách nhiệm thiêng liêng như vậy, nếu so với anh em vĩ lớn hơn nhiều."
"Anh đã biết em thích theo anh, vậy tại sao phải để em đến bệnh viện kia! Em còn muốn tiếp tục giống như bây giờ đi theo bên cạnh anh, chúng ta sớm chiều chung sống không xa rời nhau chẳng lẽ không được sao! Em không muốn rời khỏi anh, không muốn đi làm..." Mịch Nhi ôm lấy thắt lưng Liên Tĩnh Bạch, khổ sở kêu la.
Từ trước đến nay cô chưa từng cảm thấy vô cùng hổ thẹn như bây giờ, rời đi năm năm là cô không đúng, sau khi trở lại vẫn kháng cự ăn vạ cũng là vấn đề của cô, tất cả mọi chuyện đều là lỗi của cô, nhưng Liên Tĩnh Bạch vẫn còn có thể bao dung cho suy nghĩ của cô như vậy, cho dù muốn anh vứt bỏ tâm nguyện của mình!
Cô biết, sau năm năm chia lìa cuối cùng gặp lại, giữa hai người bọn họ, không nỡ xa nhau nhất chắc chắn là Liên Tĩnh Bạch.
Tình yêu trong năm năm, nhớ nhung, oán hận, hối hận, đã khiến lòng anh căng thẳng đến cực hạn, có thể thấy cô lần nữa, anh thật hận không thể bỏ cô vào trong túi vĩnh viễn mang theo, đặt trong lòng bàn tay một khắc không buông tay, bày trước mắt một giây cũng không nháy mắt.
Anh rất sợ cô rời khỏi, hoàn toàn không có cảm giác an toàn với cô...
Nhưng Liên Tĩnh Bạch chính là như vậy, sau khi nghe qua những việc cô đã trải qua, sau khi biết cô cố chấp và có tình yêu sâu sắc với y học với sinh mạng, đành để cô đi, hứa hẹn cho cô một bầu trời tự do!
Anh không gò ép cô nhất định sống trong tầm mắt anh nữa, cũng không ép cô không được rời khỏi một bước, mà chế tạo một vương quốc y học cho cô, để cô có thể ở nơi đó thỏa thích phô trương tài năng!
Bệnh viện Mộc Ái đáng giá hàng tỉ trên trời, đắt giá không chỉ là giá thị trường, càng quý giá chính là tâm ý của Liên Tĩnh Bạch!
Nhưng đối mặt với Liên Tĩnh Bạch đã nhượng bộ đến đi vào trong bụi bậm, Mịch Nhi làm sao nhẫn tâm đây...
Anh có thể bỏ những thứ yêu thích để cô đi dốc sức cho sự nghiệp y học, chẳng lẽ cô không thể vì anh bỏ qua sở thích này?
Bệnh nhân trên thế giới nhiều không kể xiết, dù là nhiều bác sĩ hơn nữa y thuật cao siêu hơn nữa cũng không thể cứu chữa hết, nhưng thế giới này chỉ có một Liên Tĩnh Bạch, anh chỉ cần một mình cô làm bạn là đủ rồi!
Mịch Nhi nắm thật chặc tay anh, lắc đầu nói: "Bệnh viện em không cần, ngày mai em vẫn như cũ sẽ cùng anh đi làm ở Triển thị, anh đừng đuổi em đi!"
"Anh biết tâm ý của em, cũng biết em nghĩ gì, sau này nếu như em muốn theo anh đến công ty dĩ nhiên có thể, nhưng chúng ta cũng đều biết, em không thể nào vĩnh viễn cũng vứt bỏ tất cả theo bên cạnh anh, đối mặt những chuyện chán ghét trên trường em đó, vậy quá tàn nhẫn với em, đối với y thuật của em cũng quá phí của trời. Em cũng có bầu trời tự do bay lượn của mình, muốn tỏa sáng trong lĩnh vực chuyên môn của em." Nghe lời của Mịch Nhi, Liên Tĩnh Bạch vui mừng cười một tiếng, nhẹ giọng an ủi cô.
"Uh... Anh có thể len lén nói cho em biết một chuyện." Chuyển đề tài một cái, Liên Tĩnh Bạch nhéo má Mịch Nhi cố ra vẻ thoải mái nói, "Thật ra thì, giao bệnh viện Mộc Châu cho em, đây cũng là lợi ích riêng của anh. Người nhà của em vẫn chưa về, trước khi chú Mục còn chưa có ra tay giúp em đầu tư xây dựng một bệnh viện tốt hơn, anh tiên hạ thủ vi cường (*) cướp em về trong doanh nghiệp Triển gia, cũng rất ích kỷ muốn trói em vào trong phạm vi anh có thể khống chế..."
(*): ra tay trước thì chiếm được lợi thế
"Mới không phải như vậy... Anh không phải là ích kỷ, anh là hào phóng quá mức, làm sao em có thể nhận lấy Mộc Ái đây..." Trong mắt Mịch Nhi chứa nước mắt lắc đầu, cô rất tỉnh táo nhìn thấu lời anh nói, không đồng ý anh nói mình ích kỷ, tại sao anh có thể chê bai mình như vậy, cố ý để cô nghe thấy dễ chịu như vậy chứ!
Quả thật, chỉ cần cô thích, cha mẹ đương nhiên là có tiền bạc có khả năng tài chính và vật chất đầu tư thành lập một bệnh viện cho cô, đây là người nhà không tiếc tất cả yêu thương vô tư; nhưng bây giờ người làm như thế là Liên Tĩnh Bạch, hai người bọn họ còn chưa trở thành người nhà, cô còn chưa có yêu cầu bất kỳ cái gì, anh cũng đã nói chuẩn bị xong tất cả mấy năm trước.
Suy tính chu đáo như thế, thế giới cũng chỉ có một Liên Tĩnh Bạch làm được...
Huống chi, anh giao cho cô cũng không phải là một phòng khám bệnh nhỏ mới khai trương, mà là bệnh viện đã kinh doanh thuận buồm xuôi gió khí thế hừng hực! Một bệnh viện có thể là hàng đầu trên toàn Trung Quốc toàn bộ thế giới, đây là bất kỳ nhà đầu mới nào trong tổ chức y tế cũng không cách nào ngắm bóng lưng này!
Cô dường như không dám tưởng tượng đưa Môc Ái ra mỗi ngày nhận được một đấu vàng sẽ làm Triển thị tổn thất bao nhiêu lợi nhuận, nhưng Liên Tĩnh Bạch lại mắt cũng không nháy giao cho ô, thậm chí hứa hẹn nói cô có thể đóng góp tất cả lợi nhuận của bệnh viện cho từ thiện...
Đây là số lượng quá lớn, cho dù hai người đã kết hôn lập gia đình, Mộc Ái cũng là lễ vật đắt giá cô không thể tiếp nhận, cô không thích hợp quản lý một bệnh viện lớn như vậy.
"Tại sao không muốn? Ý niệm duy nhất của anh trong những năm này kinh doanh Mộc Ái, chính là cố gắng hết sức biến nó thành bệnh viện thích hợp với em, em còn không hài lòng chỗ nào đây?" Liên Tĩnh Bạch nghiêm túc suy nghĩ hỏi cô, thề phải ép ra lý do có thể khiến mình tín phục.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]