"Cũng không tệ lắm! Các phương diện của Mộc Ái cũng coi như rất tốt!" Mịch Nhi cắn một cái bánh bao, chân thành khen ngợi nói, "Ít nhất hôm nay em nhìn khoa ngành cũng không tồi! Dĩ nhiên cũng có một số chỗ tồn tại một số vấn đề, nhưng hoàn toàn không phải chuyện lớn không thể tha thứ được, anh nên khen thưởng viện trưởng mới đúng, có thể quản lý một bệnh viện khổng lồ như vậy, đúng là không dễ dàng a!"
"Vậy thì tốt, anh còn lo lắng em không hài lòng với quà tặng quan trọng nhất này, cảm thấy Mộc Ái chưa đủ tốt không thể khai triển quyền cước, em hài lòng thì anh yên tâm rồi." Liên Tĩnh Bạch mỉm cười nhàn nhạt, quan tâm hỏi, "Ngày mai còn phải tiếp tục đến Mộc Ái cải trang vi hành sao? Một buổi chiều hôm nay đại khái cũng chỉ đủ cho em cưỡi ngựa xem hoa lướt qua một số ngành, muốn đi sâu vào hiểu tất cả tình hình, nhất định còn phải tốn thêm mấy ngày. Vừa vặn, trước bữa tiệc đính hôn còn thời gian miễn cưỡng đủ cho em đi tìm hiểu Mộc Ái, mấy ngày này em có thể thỏa thích thị sát ghi chép ở đó."
"Khụ khụ —— không cần, ngày mai em không đi!" Mịch Nhi suýt nữa bị nghẹn thức ăn trong miệng, lập tức cự tuyệt nói, " Kết quả hôm nay em rất hài lòng, anh Tiểu Bạch, ngày mai ngày mốt em vẫn là ở nhà giúp một tay đi, ở đâu em cũng không đi!"
Biết trong bệnh viện có cơn ác mộng Alex này, làm sao cô có thể chạy tới nữa!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giao-dich-trien-mien-co-vo-nuoi-tu-be-cua-tong-giam-doc/1990864/chuong-177.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.