Ăn xong bữa khuya thời gian đã không còn sớm, Liên Tĩnh Bạch dọn dẹp đĩa chén chuẩn bị mang ra ngoài cửa phòng, sau đó sẽ trở lại tắm rửa thay quần áo, mà Mịch Nhi đã chui đầu với gối sau một đêm giày vò, cũng mệt mỏi buồn ngủ.
Khi Liên Tĩnh Bạch tắm xong thay áo ngủ, vừa lau tóc ẩm ướt, vừa nằm sát bên cạnh Mịch Nhi thì Mịch Nhi chợt tỉnh lại, cô dụi mắt, dùng giọng nói đáng yêu khàn khàn hỏi: "Ồ. . . . . . Mấy giờ rồi, em sẽ không ngủ lâu quá chứ?"
"Em chỉ mới ngủ hơn một tiếng đồng hồ, ngoan, ngủ tiếp đi. . . . . ." Liên Tĩnh Bạch ném khăn lông xuống, trìu mến ôm lấy Mịch Nhi, hôn khóe môi và cằm cô, tặng kèm nụ hôn ngủ ngon ngọt ngào nhất, "Bảo bối, ngủ ngon. . . . . ."
Mịch Nhi lơ mở theo cứ phản xạ lười nhát ôm lấy anh, cô giống như người chết đuối cuối cùng bắt được khối gỗ, chỉ dựa vào bản năng ôm lấy thân thể ấm áp bên cạnh, đưa cái lưỡi giữ lại làn môi dịu dàng này, nụ hôn càng sâu hơn khi Liên Tĩnh Bạch vốn định chuồn chuồn lướt nước chấm dứt ngủ ngon.
Liên Tĩnh Bạch bị động tác của cô quyến rũ, môi mỏng bị đôi môi mềm mại mang hơi thở mùi đàn hương cuốn lấy, thân thể đã chủ động tiếp nhận, anh đưa lưỡi trêu chọc hàm răng cô, môi cô nhận lấy xâm nhập của anh, đến chết không rời.
Hôn, đã không thể tự kềm chế, đã không thể đỡ.
Trong lúc Mịch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giao-dich-trien-mien-co-vo-nuoi-tu-be-cua-tong-giam-doc/1990826/chuong-197.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.