Chương trước
Chương sau
Mịch Nhi kích động ôm Liên Tĩnh Bạch, không ngừng hỏi anh: "Anh Tiểu Bạch, làm sao anh có thể khiến anh ta không lời nào để nói nhanh như vậy! Vấn đề anh hỏi anh ta cũng không sắc bén cay nghiệt bao nhiêu, sao anh ta vừa nghe sắc mặt liền thay đổi lớn? Còn có còn nữa, lần này anh ta rời khỏi, có phải sẽ không còn xuất hiện nữa không? Anh thật lợi hại, nhìn ra ngược điểm của Alex, mới có thể một phát giết chết như vậy? Em vẫn nghĩ rằng chứng vọng tưởng của anh ta không thể cứu chữa, anh lại một câu thức tỉnh người hoang tưởng, để anh ta thức dậy bình thường!"

"Em yên tâm, anh ta sẽ không bao giờ quấy rầy em nữa." Liên Tĩnh Bạch kéo Mịch Nhi, cười giải thích với cô, "Alex này, chỉ có thể nói là chí tình chí nghĩa (rất có tình nghĩa) chỉ đến trình độ nhất định, anh ta chuyên tâm ở Tiểu Thuyết Võ Hiệp gần như mê muội, lĩnh vực này đối với anh ta mà nói là thuần khiết không thể bôi nhọ. Cho nên, anh liền nhằm vào điểm này, vạch trần những ảo tưởng đó của anh ta, để anh ta thấy được chỗ đã bỏ qua trước kia, em cũng không phải Mục Niệm Từ của anh ta, em cũng chưa từng thích anh ta, anh ta liền có thể tỉnh ngộ lại."

"Chỉ như vậy thôi?" Mịch Nhi vẫn không hiểu, "Trước đây em cũng nhắc qua nhắc lại mấy lần, tại sao anh ta không nghe vào chút nào!"

"Bởi vì anh ta cho đó là em muốn mà giả vờ không cần. . . . . ." Liên Tĩnh Bạch bật cười, "Đối với em mà nói là có lý có cứ, không phải do anh ta không tin! Anh ta si mê Tiểu Thuyết Võ Hiệp, tất cả điều anh nói đều lấy ra từ《xạ điêu 》, đây mới là ngược điểm của Alex, là tất cả căn bản. Uhm, thật may không uổng phí mấy ngày trước anh chăm chỉ nghiên cứu Cổ Long (*) và Kim Dung(**) một phen, có thể tảo trừ như vậy một khổng lồ tình địch, dọn ra thời gian xem một chút tiểu thuyết cũng là đáng được đấy!"

(*): là nhà văn Đài Loan viết tiểu thuyết võ hiệp nổi tiếng. Ông cũng là nhà biên kịch, nhà sản xuất và đạo diễn. Các tác phẩm của ông đã được chuyển thể nhiều lần trên phim truyền hình cũng như điện ảnh.

(**): là một trong những nhà văn ảnh hưởng nhất của văn học Trung Quốc hiện đại. Từ năm 1955 đến 1972 ông đã viết tổng cộng 15 cuốn tiểu thuyết. Sự nổi tiếng của những bộ truyện đó khiến ông được coi là người viết tiểu thuyết võ hiệp thành công nhất. 300 triệu bản in (chưa tính một lượng rất lớn những bản lậu) đã đến tay độc giả của Trung Hoa đại lục, Hồng Kông, Đài Loan, châu Á và đã được dịch ra các thứ tiếng: Việt, Hàn, Nhật, Thái, Anh, Pháp,Indonesia. Tác phẩm của ông đã được chuyển thể thành phim truyền hình, trò chơi điện tử.

". . . . . ." Mịch Nhi im lặng nghe một hồi, hoá ra là như vậy, cho nên cô bị Alex quấy rầy hai ba năm, là bởi vì chính mình xem sách quá ít, không có nghiên cứu Tiểu Thuyết Võ Hiệp Alex thích! Truyện chỉ được edit tại diendanlequydon.com

Đây quả thực là kẻ bịp bợm nha! Ai sẽ muốn đi xem sách kẻ đáng ghét đó yêu thích chứ! Càng đừng nói chịu khó nghiên cứu một phen!

Cô bị Alex gọi là Mục cô nương đã đủ phiền rồi, làm sao có thể sẽ đi xem miêu tả cuộc đời Mục Niệm Từ trong《Truyện Anh Hùng Xạ Điêu》! Làm sao có thể biết tình cảm Alex gửi gắm là cái gì!

Cũng bởi vì như vậy, cho nên cô đối mặt với Alex chỉ có tức giận phát điên, mà Liên Tĩnh Bạch hiểu rõ Tiểu Thuyết Võ Hiệp , lại có thể dễ dàng KO được Alex. . . . . .

"Sớm biết chuyện có thể đơn giản như vậy, mấy năm qua em lại rối rắm khổ não cái gì——" Mịch Nhi nhất thời cảm giác chỉ số thông minh của mình cũng bị Liên Tĩnh Bạch hạ xuống, giọng nói cô như đưa đám thì thầm, "Em có phải ngốc đến hết thuốc chữa rồi không, anh chỉ tốn mười phút liền giải quyết được khó khăn này, em làm sao cũng không làm được! Tại sao em có thể ngốc như vậy chứ, anh Tiểu Bạch, về sau không cho anh chê em không thông minh. . . . . ."

Liên Tĩnh Bạch lại bị Mịch Nhi chọc cho bật cười, anh dứt khoát ôm lấy Mịch Nhi, để cô nhìn thẳng vào mắt mình, sau đó hôn môi cô một cái, dịu dàng nói: "Anh thà rằng em ngốc đến hết thuốc chữa chỉ có thể ở nhà, nhưng em chính là thông minh xuất sắc đến bất ngờ liền câu tâm hồn người ta! Lại nói mình ngốc, anh liền muốn mất hứng, hai người chúng ta chỉ là có chuyên ngành riêng, có thể bổ sung giúp đỡ nhau giải quyết vấn đề như vậy, chẳng phải là rất tốt? ! Không cho để tâm vào chuyện vụn vặt, Mịch Nhi của anh là thông minh nhất, nếu không làm sao có thể chọn anh chứ. . . . . ."

"Uhm. . . . . . Cũng đúng!" Mịch Nhi do dự một hồi, cuối cùng gật đầu một cái, "Ở phương diện âm mưu quỷ kế gài bẫy đào hầm, em không có cách nào sơ với tên gian thương nhà anh được, nhưng chữa bệnh cứu người gì đó, một trăm anh cũng không phải đối thủ của em!"

Trên mặt Mịch Nhi lại hưng phấn lên, cô kéo Liên Tĩnh Bạch tới hội trường bữa tiệc: "Hôm nay, cuối cùng em cũng thoát khỏi Alex cuồng theo dõi đó, thật sự cám ơn trời đất thật đáng mừng! Chúng ta nhanh lên một chút đi kết thúc tiệc rượu, sau đó một mình đi ăn mừng một phen đi!"

"Được, được!" Liên Tĩnh Bạch bị Mịch Nhi kéo đến bước chân lảo đảo, anh bất đắc dĩ lắc đầu, vẫn không có biện pháp với việc tính cách Mịch Nhi giống như đứa trẻ dễ thay đổi cảm xúc, nhưng đề nghị này của cô anh lại hết sức đồng ý, "Chúng ta nên đi kết thúc tiệc rượu, sau đó chúng ta về nhà! Trong nhà đã chuẩn bị bữa ăn thịnh soạn, chúng ta đi ăn mừng ngày đầu tiên em đi làm, cũng ăn mừng đã bỏ lại một phần phá hư tình yêu của chúng ta!"

Hai người thống nhất ý kiến, làm lên chuyện tới làm ít công to, bọn họ rất nhanh tuyên bố tiệc rượu tối nay kết thúc, sau khi tiễn các khách mời rời đi, hai người cũng lập tức lái xe trở lại nhà họ Triển.

Tại phòng ăn của nhà họ Triển quả nhiên như Liên Tĩnh Bạch nói, đã chuẩn bị rất nhiều món ăn thịnh soạn, Liên Tĩnh Bạch ban đầu định tổ chức bữa tối lãng mạn dưới ánh nến ở đây, ăn mừng công việc ngày đầu tiên của Mịch Nhi thành công viên mãn, nhưng cô đã chịu nhiều khi dễ trong ngày hôm nay khiến anh thay đổi chủ ý, buổi tối lãng mạn biến thành hoạt động báo thù cho Mịch Nhi, vốn là tất cả đã chuẩn bị cũng vứt đi không cần.

Chỉ là sau khi hoạt động ở Mộc Ái kết thúc, hai người đồng thời trở về ăn một bữa tối lãng mạn, cũng coi như đem bữa ăn phòng bếp đã chuẩn bị cũng có chỗ dùng rồi.

Dù sao, bọn họ cũng không ăn nhiều thức ăn ở dạ tiệc, bữa ăn này mới tính là bữa tối chính thức của hai người, hơn nữa bầu không khí ăn mừng vui sướng, Liên Tĩnh Bạch và Mịch Nhi đều ăn rất vui, dường như quét sạch hơn phân nửa bữa ăn.

Sau bữa tối, đã gần mười một giờ, ngày mai hai người cũng phải làm việc, liền cùng nhau trở về phòng, từng mình đi phòng tắm rửa mặt, bắt đầu chuẩn bị nghỉ ngơi.

Liên Tĩnh Bạch hơi nhắm mắt lại, mặc cho vòi hoa sen chảy nước nóng giội thân thể, gần tới thời gian lên giường ngủ, anh thôi miên mình lần cuối cùng.

Tối nay không thể kích động, ngủ ở bên cạnh Mịch Nhi nhất định phải gắng giữ tỉnh táo. Mặc dù đã chính thức đính hôn với Mịch Nhi, nhưng cô cũng chưa gật đầu đồng ý, thì anh không thể vượt qua lôi trì một bước. Đợi nhiều năm như vậy, thêm vài ngày như vậy nữa cũng không sao, anh yêu là Mịch Nhi, không phải thân thể của cô. Dục vọng có thể đè nén, anh không thể dùng sức mạnh làm tổn thương đến Mịch Nhi yêu quý nhất . . . . . .

Nhưng lúc anh lảm nhảm muốn lòng trong sáng kiềm chế ham muốn, cửa phòng tắm lại bị phịch một tiếng đẩy ra, Liên Tĩnh Bạch cuống quít mở mắt ra, kinh ngạc kêu lên: "Mịch Nhi! Em làm sao vậy!"

Toàn thân Mịch Nhi trên dưới chỉ bọc một khăn tắm lớn màu trắng, trên tóc cô còn mang theo hơi nước sau khi tắm xong, nhưnggương mặt lại không bình thường đỏ hồng thành một mảnh!

Thấy được Liên Tĩnh Bạch trong phòng tắm, cô hì hì cười một tiếng: "Hì hì, em biết ngay anh ở đây. . . . . ."

Sau đó, cô chân trần, đôi mắt xinh đẹp như tơ, bước chân lảo đảo đi vào.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.