Cửa lớn biệt thự Giai gia giờ phút này rộng mở, bên ngoài nền trời, cảm giác lạnh lẽo từ tiết trời khí hậu ập đến, cơ thể nhỏ nhắn của Giai Mễ run rẩy liên tục. Bộ đồ nữ hầu mỏng manh làm bằng loại vải thô, cơn lạnh thấu đến.
Trong túi nhỏ, hàng loạt xấp giấy tờ giấu gọn kỹ càng, toàn bộ đều là tài liệu mật liên quan đến dự án lớn mà lão già Giai Ung đã mong chờ từ lâu.
Giai Mễ trong bộ đồ nữ hầu, vết thương trên tay xử lý qua loa chỉ đơn thuần rửa nước. Người hầu đứng trước cửa biệt thự nhìn cô, thái độ chẳng có bao nhiêu là thiện cảm.
"Còn biết đường trở về? Ông Giai còn tưởng rằng cô không có chân, não cũng chẳng còn!"
Một kẻ hầu lên tiếng dè bỉu khinh bỉ ra mặt, lời nói hạ thấp vô cùng.
"Vốn đã câm, không nghĩ thứ gì cũng bị khuyết tật!"
Giai Mễ lẳng lặng nhìn, cô đáp lại lời nói châm chọc bằng thái độ thờ ơ. Nhất thời khiến đám người càng nhìn càng thêm ngứa mắt.
Cánh cửa lớn của Giai Gia mở ra, Giai Mễ tiến vội vào bên trong biệt thự tìm đến lão già Giai Ung.
Thời hạn một tuần vốn đã đến, lúc trông thấy Giai Mễ, nét mặt ông ta vô cùng tức tối, ban đầu còn nghĩ rằng kế sách thất bại.
Vừa trông thấy cô, ông ta lập tức tiến đến mà hỏi dồn dập.
"Đã thành công chưa? Sao tao vẫn chưa nhận được tin báo từ phía người tập đoàn tên họ Nhiếp kia?"
Giai Mễ không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giao-dich-nguy-hiem-tro-choi-tan-khoc-cung-tong-tai/3744813/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.