So với Nhiếp Tần Duật chịu ảnh hưởng nặng nề, Giai Mễ lại từng chút một phát tác, ban nãy cô không nuốt quá nhiều, căn bản chỉ rất ít. Bàn tay bị ép đặt lên đỉnh đầu, đôi mắt rớm lệ mà nhìn người đàn ông như ma quỷ trước mặt.
Cơ thể cô hơi nóng râm ran, tựa hồ hàng ngàn con kiến bò lúc nhúc, Nhiếp Tần Duật mỗi lần hôn xuống đôi môi nhỏ, cô lại cảm giác như một cách khiến bản thân thoải mái hơn.
Nhưng mà... Giai Mễ rất rõ, cô đang dần bị loại thuốc này chi phối và khống chế đến mức đánh mất bản thân. Nếu tiếp tục, không khác gì mọi công sức thoát khỏi hắn đều bị đổ sông đổ biển.
Giai Mễ không còn gia đình, ngay cả thân thể là thứ duy nhất giữ cho trong sạch, cô hiển nhiên không muốn bị thất bại ngay lúc này.
Nhiếp Tần Duật siết cổ tay cô rất chặt, dường như người đàn ông cũng không thể khống chế nổi bản tính ham muốn đang muốn hung hăng bộc phát của bản thân, lực tay trở nên rất mạnh khiến cô cảm thấy đau.
Giai Mễ mếu máo nhìn hắn, đôi môi cắn chặt vào nhau, vẫn là không kiềm được cố gắng rướn người lên, làn da nóng hầm hập của cô với hắn cùng lúc chạm nhau, vừa vặn là cách giải tỏa của cả hai.
Gương mặt cô đáng thương kiều diễm tuyệt đối, thế nhưng lại là thứ làm tiêu tan lý trí ít ỏi còn sót lại của Nhiếp Tần Duật.
Nhiếp Tần Duật hạ thấp trọng tâm, khẽ hôn lên đôi môi nhỏ nhắn đang bất lực cắn chặt vào nhau đến trắng bệch, cảm thấy thương hại cô, cất giọng an ủi lại trêu chọc, hơi thở hắn nóng rực, như ngọn lửa thiêu rụi từng sợi dây lý trí vững vàng của Giai Mễ.
"Đừng cắn môi em, cắn vào tôi đi. Cắn em thì chính em sẽ đau."
Giai Mễ bị siết tay, cô khẽ uốn éo thân người. Dưới sự l.iếm láp điêu luyện của hắn, cô rốt cuộc buông phòng thủ thở hồn hển không cắn môi nữa. Vừa vặn thay, tạo cơ hội để Nhiếp Tần Duật hôn lấy.
Càng hôn lại càng nghiện, càng hôn lại càng không thể thoát khỏi.
"Ngọt như thế này!"
Nhiếp Tần Duật buông ra, nhìn đôi môi bị hắn dày vò mà ửng đỏ lên, cảm thán khen ngợi một câu, giọng nói hiện sự quyến luyến mê hoặc.
Ngọt như thế này, bất cứ kẻ nào cũng chỉ ham muốn giữ làm của riêng mình.
Nhiếp Tần Duật chỉ là người đàn ông ham muốn sinh lý bình thường, hơn hết hắn còn là một kẻ quyền lực đứng đầu nơi đỉnh cao, so với mấy cái ham muốn dục vọng quá đỗi nhàm chán, hắn càng muốn đối phương phải thuộc về hắn, sự chiếm hữu cùng bản năng căn bản cao hơn bất kỳ kẻ nào khác.
Giai Mễ bị siết cổ tay ở thế bị động, ngay khi thấy hắn cúi thấp người, cô vội vàng nhướn người lên...
Ngay thời điểm, đôi môi nhỏ chủ động hôn lên môi hắn, nhưng rất nhanh lại buông ra.
Nhiếp Tần Duật kinh ngạc vài giây, ánh mắt có vẻ chấn động.
Hắn cúi người, khế vờn lấy đôi môi cô, muốn xem cô sẽ tiếp tục làm gì.
Kết quả, lại thấy Giai Mễ khẽ há môi, một cầu nói nhỏ nức nở nỉ non vang lên trong vòm họng, dịu nhẹ tựa thanh âm sáo trúc trong vắt, để lại lưu luyển vô cùng.
"Đau..."
Nhiếp Tần Duật cau mày, hắn còn cho rằng hắn nghe nhầm.
Chẳng phải cô không thể nói?
Dù cho loại thuốc kia sau vài phút cũng dần dần lấn át, hắn vẫn muốn giữ kiên trì, cúi thấp người lần nữa dụ dỗ, muốn xác thực lại bản thân không nghe nhẩm.
"Em vừa nói?"
Giai Mễ liếm đôi môi, ánh mắt khẽ đảo liên tục, bàn tay bị hắn siết lấy cũng cử động liên tục, muốn ra hiệu với hẳn. Cô không tiếp tục nói nữa.
Nhiếp Tần Duật còn cho rằng là vì tác dụng của thuốc, hắn thật sự đã nhầm lẫn, thuốc dần dần khống chế tâm tình, ánh mắt hắn trở nên lu mờ, thật sự bản tính dần bị khỏa lấp.
Theo tầm mắt nhìn lên, cổ tay nhỏ nhắn bị hắn nắm lấy, Nhiếp Tần Duật lúc này mới buông ra.
Cổ tay mảnh mai cũng bị hẳn lên vết siết đỏ, để lại vết thương vô cùng đau đớn. Điều này khiến hắn nhíu mày, không nghĩ sức lực của hắn trong vô tình khiến cô bị đau.
Cảm nhận cơ thể không phải chịu sự khống chế, Giai Mễ lập tức muốn dùng đôi chân nhỏ đẩy hắn ra.
Nhiếp Tần Duật không quan tâm, động tác dần trở nên thô bạo, vội vàng cởi áo ra, như con mãnh thú không tỉnh táo, chỉ còn duy nhất bản năng đơn thuần nhất.
Giai Mễ không ngốc mà biết hắn hoàn toàn bị thuốc khống chế, cô gượng người, bàn tay vơ loạn xạ tìm kiếm thứ gì đó trên bàn, vừa vặn thay vớ lấy ly sữa ban nãy.
Ngay lập tức, cô cầm ly sữa đập mạnh vào đầu người đàn ông trước mặt.
Nhiếp Tần Duật đau đớn ngả người ra sau, Giai Mễ trông thấy ánh mắt hắn trở nên tức giận, cô dường như không do dự, một lần nữa cầm ly đập mạnh lần nữa không nương tay, hơi thở cô có phần dồn dập hoảng loạn.
Lệ vương đầy trên mắt, hàng mi rưng rưng nhập nhèm yếu ớt mà nhìn hắn.
Máu hòa trước mắt, người đàn ông chịu sự khống chế của thuốc, lại chịu tác động của Giai Mễ, tinh thần căn bản không ổn định, thân thể lớn của hắn chao đảo.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]