Anh bước vào phòng bếp nhìn ngọn lửa vẫn còn đang nhảy nhót. Anh bước qua mở nắp nồi ra.
Ngón tay bị nắp nồi nóng làm phỏng, anh thầm mắng một câu, phiền não ném cái nắp nồi ra xa. Anh nghe tiếng leng keng vang lên trong đêm tối, trước mắt lại hiện lên khuôn mặt nhỏ nhắn quật cường của Lương Yên khi bị thương, trong lòng nhất thời càng thêm phiền não lo lắng.
“Đáng chết!” Anh đúng là bị mê muội rồi!
Anh tắt bếp, bưng nồi cháo, quả quyết đổ vào trong bát.
Xong hết mọi chuyện! Yên tĩnh!
........................
Đêm hôm đó, Lương Yên thất hồn lạc phách đi về nhà. Lúc về đến nhà liền thấy trong nhà rất yên tĩnh. Nghĩ đến tất cả mọi người đã đi ngủ rồi!
Cô không bật đèn lên mà định trực tiếp đi về phòng ngủ. Có người đột nhiên gọi cô: “Lương Yên!”
Cô giật mình một cái, cuống quít bật đèn lên liền nhìn thấy Chân Niệm Niệm mặc đồ ngủ yên tĩnh ngồi trong phòng khách.
“Sao chị dâu lại ngồi đây một mình, cũng không mở đèn?” Lương Yên đi về phía ghế ngồi, cô nhìn cô ta một cái, “Chị dâu chờ em sao?”
Trên mặt Chân Niệm Niệm xẹt qua một tia không được tự nhiên, cuối cùng nhàn nhạt cười một tiếng, “Em cứ gọi chị là Niệm Niệm đi.”
Lương Yên không lên tiếng, chỉ nhìn cô ta, “Có chuyện gì quan trọng sao?”
Từ khi Lương Yên trở về đến nay, số lần cô nói chuyện với chị dâu có thể đếm trên đầu ngón tay.
Hình như Chân Niệm Niệm cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giao-dich-khong-dut-tong-tai-dai-nhan-dung-qua-hu-hong/1998307/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.