Lương Yên kiên trì đi vào, cô nhìn hai cái cốc trống rỗng trên bàn. Xem ra anh rất nghe lời......
Triển Mộ Nham ngồi trên ghế sô pha, cặp chân thon dài bắt chéo. Anh thấy cô đi vào liền khép tài liệu trong tay lại, híp mắt nhìn cô, “Cô cố ý?”
Lương Yên nhìn anh, “Niệm Niệm đúng là chị dâu của tôi.”
Dù cô không nhắc nhở thì đây cũng là sự thật không thể chối cãi.
Ánh mắt Triển Mộ Nham dừng trên khuôn mặt nhỏ nhắn ảm đạm của Lương Yên một hồi lâu, anh nhìn đến mức khiến Lương Yên có chút khó chịu. Cô rũ mắt xuống muốn nói gì đó để phá vỡ bầu không khí kỳ lạ này, lại nghe anh thản nhiên chuyển đề tai, “Cô là người lấy cặp khuyên tai kia sao?”
Lương Yên ngẩn ra.
Đó là một đôi khuyên tai trân châu mà anh trai đã tặng cô vào sinh nhật mười tám tuổi. Một bên khắc chữ ‘L’, một bên khắc chữ ‘Y’—— đó là hai chữ viết tắt của tên cô.
“Khuyên tai nào?” Cô giả ngu.
Triển Mộ Nham nheo mắt lại, “Đôi khuyên tai trân châu ở đầu giường tôi. Đã đến nhà tôi lại còn có thể thuận tay lấy đi, tôi nghĩ chỉ có thể là cô thôi.”
Anh nói đến đây liền dừng một chút, trong đôi mắt có sự sắc bén, “Có phải cô đã nhìn thấy cặp khuyên tai kia? Hoặc là, cô biết nguồn gốc của nó?”
Khi anh nói đến khả năng này thì trong lòng liền cuồn cuộn dâng trào.
Lương Yên cảm thấy căng thẳng, hình như anh đã biết cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giao-dich-khong-dut-tong-tai-dai-nhan-dung-qua-hu-hong/1998298/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.