Cô thúc giục tài xế chạy đến Triển gia, nhanh chóng lấy tiền, thậm chí còn chưa lấy lại tiền lẻ thì đả phóng thẳng đến cửa nhà.
Cô nhanh chóng ấn chuông cửa, ngón tay có chút run rẩy.
"Mộ Nham!"
"..."
"Mộ Nham!!" Cô đợi một lúc lâu nhưng vẫn không có phản ứng, cô trực tiếp dùng tay đập cửa, ngay cả hơi thở cũng dừng lại.
Cô nôn nóng bất an đợi trong chốc lát, rốt cuộc phía bên trong cửa cũng có động tĩnh.
Cửa bị đẩy ra từ bên trong, anh mang sắc mặt tái nhợt đứng ở bên trong cửa, hai mắt nâng lên, nhưng lại không tìm thấy tiêu điểm ngưng tụ.
"Anh thế nào rồi?" Lòng của Lương Yên xoắn lại thành một cục.
Triển Mộ Nham thở phì phò một tiếng thật mạnh, bỗng nhiên, cả người anh dựa lên người cô. Hơi thở nam tính dày đặc xông vào mũi, đáy lòng Lương Yên run lên, nhanh chóng ôm lấy cả người anh.
Lông mi của anh rũ xuống, sắc mặt tái nhợt, suy yếu tựa vào đầu vai cô, bộ dáng yếu ớt giống như đứa trẻ không hề có sức công kích.
Lòng của Lương Yên mềm như sợi bông, ghé vào lỗ tai anh, nhẹ nhàng nói: "Tôi đi rót nước cho anh, anh tới ghế sa lông ngồi xuống trước đi."
Anh không trả lời, Lương Yên lại đỡ anh vào cửa, đặt anh ngồi xuống trên ghế sa lông.
Hiển nhiên anh rất khó chịu. Cả người anh tựa vào trên ghế sa lông, điểm giữa hai đầu lông mày nhăn chặt, ngón tay thon dài chặt chẽ ấn trên chỗ đó,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giao-dich-khong-dut-tong-tai-dai-nhan-dung-qua-hu-hong/1998275/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.