Túi đồ rơi xuống, kinh động đến hai người trên ghế sa lon. ~~
Triển Mộ Nham quay ra thấy Tịch Lương Yên đang đứng ở cửa, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch như không có một chút máu.
Triển Mộ Nham sững sờ, cơ hồ đẩy Chân Niệm Niệm ra ngay lập tức.
Niệm Niệm cũng không ngờ Tịch Lương Yên lại đột nhiên xuất hiện như vậy, vội vàng chỉnh sửa lại quần áo không ngay ngắn trên người. Triển Mộ Nham thì đã lấy áo choàng tắm rơi trên đất mặc vào.
Triển Mộ Nham trầm mặt, nhanh chân muốn đi ra cửa.
Tịch Lương Yên thấy Triển Mộ Nham muốn đi qua, mới đột nhiên lấy lại tinh thần. Vội vàng cười nói: "Xin lỗi, quấy rầy hai người rồi...Tôi đi trước..."
Miệng cười nhưng bên trong đôi mắt lại ngậm đầy nước mắt, chật vật không thể tưởng tượng nổi.
Triển Mộ Nham nhíu mày lại.
Tịch Lương Yên quay người, định bỏ chạy. Một màn này, thật quá tàn nhẫn, tàn nhẫn đến mức làm cho lòng của cô vỡ tan.
Thế nhưng cô có tư cách gì đâu!
Giữa cô và Triển Mộ Nham, ngoại trừ cái đêm năm năm trước kia, không có gì ngoài hai đứa con không thể nhận ba.
Cũng chỉ có mình cô ngốc nghếch chờ đợi mà thôi!
Hiện tại Niệm Niệm cùng Triển Mộ Nham rốt cục đã ở cùng một chỗ, đến lúc cô và anh trai cũng nên thối lui rồi!
Triển Mộ Nham theo bản năng giữ chặt lấy tay Tịch Lương Yên. Vừa nghĩ tới chuyện anh mới vừa cùng Niệm Niệm quấn quýt lấy nhau, Tịch Lương Yên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giao-dich-khong-dut-tong-tai-dai-nhan-dung-qua-hu-hong/1998262/chuong-83-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.