Thân hình cô lắc lư như sắp ngã, sững sờ nhìn Niệm Niệm, "Những lời này...... Đều là chính miệng anh ấy nói với cô sao?"
"Tôi không cần thiết phải lừa cô. "Chân Niệm Niệm nhìn qua dáng vẻ bị đả kích lớn của Lương Yên, trong lòng xẹt qua vẻ hài lòng, vì để tăng cường sức thuyết phục, nàng hạ xuống liều thuốc mạnh hơn, "Không tin, cô có thể gọi điện thoại hỏi Mộ Nham một chút. Nhưng nếu như cô hỏi anh ấy, anh ấy nhất định sẽ tức giận tôi đã đem những lời này đều nói cho cô biết......"
Chân Niệm Niệm bày ra một vẻ mặt khổ sở. Cô ta hiểu rõ tính tình của Lương Yên, nội tâm của Lương Yên lương thiện, tuyệt đối không đành lòng nhìn người khác vì cô mà gặp phải tình thế khó xử.
Cho nên......
Quả nhiên, Lương Yên chỉ là giật mình lo lắng một chút rồi lắc đầu, "Cô yên tâm, tôi sẽ không đi hỏi anh ấy. Anh ấy nói như thế nào, đều không quan trọng. Giống như cô nói, chúng tôi không có khả năng ở cùng một chỗ. Trong lòng tôi rất rõ ràng, cho nên, sẽ không mắc bẫy của anh ấy......"
Thật sẽ không mắc lừa sao? Lương Yên cười khổ. Chỉ sợ ngay cả mình đều không thuyết phục được mình!
Một khi Triển Mộ Nham mở miệng, chỉ sợ, cho dù cô biết phía trước là vực sâu vạn trượng, cô cũng sẽ giống như làm việc nghĩa không được chùn bước mà nhảy xuống không chút do dự.
Lương Yên đột nhiên cảm thấy toàn thân bất lực, cô không muốn nói thêm gì nữa, "Tôi lên lầu trước, thời gian không còn sớm nữa, cô cũng nên đi ngủ sớm một chút đi."
Lương Yên nghiêng người qua một bên, tránh Chân Niệm Niệm đi lên lầu. Nghĩ đến cái gì, lại quay đầu, "Đúng rồi, chuyện của cô với anh trai tôi...... Tôi sẽ khuyên nhủ anh ấy. Yên tâm đi, anh ấy sẽ thay đổi chủ ý."
"Không cần." Lương Yên lắc đầu, xoay người lên lầu.
Cô vẫn còn chưa mở cửa phòng bọn nhỏ ra, đã nghe được tiếng Vivi kích động vọt ra kêu to.
"Yên Yên! Yên Yên!"
"Xuỵt...... Tại sao các con còn chưa ngủ?" Lạnh khói vội vàng nhìn đồng hồ trên tay, bây giờ cũng đã gần 0 giờ rồi, làm sao bọn nhỏ vẫn còn có tinh thần như thế?
Bàn chân nhỏ của ViVi để trần giẫm trên mặt đất, cánh tay tinh tế ôm cổ Lương Yên, đôi mắt như vầng trăng lưỡi liềm tựa hồ híp lại, khanh khách cười không ngừng, "Vừa nãy QQ ở trong phòng cầm kính viễn vọng nhìn lén, có thể nhìn thấy Yên Yên là do một chú chở về nha!"
Trong lòng Lương Yên giật mình, nghĩ đến Niệm Niệm vẫn còn đang ở dưới lầu, giọng nói của Vivi lại vừa to vừa giòn rã, cô ấy nhất định sẽ nghe thấy được.
Chỉ sợ tiểu ác ma này lại nói ra lời gì, liếc mắt dưới lầu, Lương Yên liền vội vàng ôm ViVi trở về phòng.
Đặt Vivi lên giường lớn, QQ liền trở mình bò ra từ trong chăn.
"Yên Yên, chú lúc nãy đưa mẹ về là cấp trên của mẹ sao?"
"Dạ." Lương Yên thành thật trả lời. Ánh mắt hai đứa bé bỗng nhiên sáng óng ánh, giống hai chú chó sói nhỏ.
Đối với nội tâm nhiều chuyện mãnh liệt của hai đứa nhỏ, trán Lương Yên đã toát ra mồ hôi, một tay chống nạnh, cố ý xụ mặt nói, "Làm sao? Muộn như vậy hai đứa còn không ngoan ngoãn đi ngủ, thế mà lại đi nhìn lén, không sợ Yên Yên tức giận sao?"
"A, không sợ." Vivi Cười hì hì gật đầu đắc ý, "Yên Yên là người mẹ tốt nhất toàn thế giới, mới sẽ không tức giận với chúng con. QQ, em nói có đúng không?"
QQ gõ nhẹ trán em gái một cái. Đúng là nịnh hót! Nhưng mà, lời Vivi cũng thực sự là lời nói thật!
Cho nên, QQ quả quyết gật đầu.
Lương Yên bị hai đứa bé chọc cười. Trong lòng thoải mái hơn rất nhiều, kéo chăn ra, nhét hai đứa bé vào trong.
QQ Đột nhiên mở miệng hỏi: "Yên Yên, mẹ đang nói chuyện yêu đương với chú lúc nãy sao?"
Tiểu gia hỏa mở mắt thật to, nghiêm túc nhìn Lương Yên. Động tác trên tay Lương Yên chợt dừng lại, một lát mới bấm tay gõ gõ trán nhỏ của QQ, "Nói lung tung!"
"Xem đi, đã nói là hỏi cái này vấn đề là muốn bị ăn đau mà! QQ Ngu ngốc." Vivi ở một bên dương dương đắc ý ngồi nói châm chọc.
QQ mới không sợ, ngược lại còn tuôn ra một câu nói còn lợi hại hơn, khiến Lương Yên cả kinh gần như muốn ngất luôn tại chỗ.
"Yên Yên, cái chú kia, không phải chả của con và ViVi đấy chứ?"
"Con...... Con nghe ai nói bậy vậy!" Lương Yên không biết cách nói dối trước mặt con mình, lời nói cực kỳ không mạch lạc, "QQ ngoan, đừng tin người khác nói lung tung. Chú ấy là ông chủ của Yên Yên, làm sao lại là cha các con được? Nếu như chú ấy thật sự là cha các con, Yên Yên làm sao có thể không nói cho các con biết. Đừng nghĩ lung tung, ngoan ngoãn đi ngủ thôi."
Lương Yên càng nói càng sốt ruột, càng có chút nói năng lộn xộn.
"Có đúng không?" QQ và Vivi liếc nhìn nhau, đồng loạt hỏi lại. Rõ ràng là không tin.
Lương Yên quả thực sắp bị hai đứa trẻ này làm cho nói ra sự thật, nhưng đến cùng vẫn không có nói. Chống nạnh chỉ tay, cố ý giận tái mặt nói, "Thật, đều ngoan ngoãn đi ngủ cho mẹ, không cho phép lại suy nghĩ lung tung!"
Hai đứa bé cuối cùng cũng an tĩnh lại, không còn nói mấy lời khiến người ta sợ chết khiếp. Lương Yên giúp bọn nhỏ đắp kín mền mới đi ra ngoài. Lúc đi tới cửa, lại nghe được giọng nói giòn tan của QQ truyền đến, "Yên Yên, rõ ràng chú đã hôn mẹ đến mờ hết cả son môi mà. ~ Giáo viên nói hôn bậy sẽ sinh ra bảo bảo nha!"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]