Cả ngày hôm đó, Lạc Vưu Tiên cứ như người mất hồn, không còn tâm trạng mà học tập. Bạn cùng lớp nói với cậu, giáo viên thấy cậu cứ ngây người thì gọi cậu đứng lên trả lời câu hỏi, nhưng Lạc Vưu Tiên có nghe thầy đang giảng gì đâu. Ngay cả bữa trưa hôm đó cậu cũng quên ăn.
Buổi chiều sau khi tan học, bạn ngồi bàn sau không nhịn được mà hỏi cậu: "Lạc Tiên Nhi, hôm nay cậu làm sao vậy? Khó chịu trong người hả?"
Lạc Vưu Tiên tránh ánh mắt của bạn mình: "Ừ, hơi đau đầu một chút."
Bạn bàn dưới: "Vậy cậu mau đi mua thuốc uống đi. Hôm nay hồn vía cậu cứ như để trên mây ấy."
Ngụy Bộ Sơn ngồi bên cạnh cậu đang thu dọn sách vở, khóe môi nhẹ nhàng nhếch lên, đôi mắt màu nâu nhạt của hắn phản chiếu ánh chiều tà, sáng lên kì lạ.
Lạc Vưu Tiên nhận thấy bầu không khí này không ổn, chỉ muốn chạy đi ngay lập tức, nhưng mà cậu ngồi ở phía trong, Ngụy Bộ Sơn đi thì cậu mới ra ngoài được. Lạc Vưu Tiên đành phải nán lại chờ Ngụy Bộ Sơn thu dọn xong, nhưng dường như hắn chưa định về nhà, dọn hết bút vở lại giở một quyển sách ra ngồi đọc.
Lạc Vưu Tiên siết chặt nắm tay, cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa, chủ động lên tiếng nói chuyện với hắn, lời thốt ra còn hơi run rẩy: "Bạn, bạn Ngụy, phiền cậu tránh đường một chút."
Giọng nói của thiếu niên mang theo sự non nớt và ngây ngô, làm quấy nhiễu lòng người, làm cho Ngụy Bộ Sơn muốn không khỏi muốn trêu chọc cậu.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giao-dich-khong-cong-bang/782459/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.